VĨNH CỬU (Trần Anh Hùng) – Điện ảnh là gì?

Điện Ảnh là gì? Câu hỏi vương vào đầu tôi khi xem bộ phim VĨNH CỬU của đạo diễn Trần Anh Hùng. Điện ảnh có khác âm nhạc, văn học, hội hoạ… không? Trần Anh Hùng hình như muốn khẳng định: Điện Ảnh là tất cả.

Điện ảnh không chỉ là hình ảnh mà nó còn là chuyển động.
Điện ảnh không chỉ là kể chuyện mà còn là trò chuyện.
Điện ảnh không chỉ là âm thanh mà còn là âm nhạc.
Điện ảnh không chỉ là màu sắc mà còn là đường nét.

VĨNH CỬU dường như muốn phá bỏ những đường biên, làm mờ tất cả những ranh giới của nghệ thuật, để hoà trộn vào một thứ ngôn ngữ chung đó là cảm xúc.

VĨNH CỬU dường như không có cốt truyện, không có xung đột, có vẻ như Trần Anh Hùng đang lười hoặc rằng anh đã cảm thấy mệt mỏi khi phải tạo ra một câu chuyện cụ thể, hay chán với việc phải đẩy các tình tiết lên cao trào. Thật ra phong cách của Trần Anh Hùng không phải là làm ra những bộ phim kiểu như thế. Những bộ phim dễ gây kích động hoặc thích thú cho người xem. Hoặc không hẳn vậy, có lẽ Trần Anh Hùng chỉ muốn khán giả đừng xem nữa mà hãy cảm nhận. Tôi có cảm giác anh cố tình đi ngược lại phong cách làm phim mà chúng ta vẫn thường xem, những bộ phim hành động, những bộ phim bi hài kịch… mọi thứ dường như cứ quay cuồng, biến đổi không ngừng trên màn ảnh, khiến cho khán giả cứ mải chạy theo những khung hình mà quên đi điều quan trọng là sự lắng đọng của cảm xúc và đồng điệu của tâm hồn. Trần Anh Hùng như muốn chậm lại tất cả, lưu giữ sự vĩnh cửu của thời gian và không gian, và chạm tới sự vĩnh cửu của cuộc đời.

Rõ là Trần Anh Hùng muốn lược đi rất nhiều sự kiện, nhân vật mà tập trung vào cảm xúc, nhưng phim vẫn thiếu một chút, một chút thôi để bộ phim trở nên tuyệt hảo. Nếu được tôi muốn thêm và thay đổi ở 2 chi tiết.

Một là, nhân vật chính Valentine, người con gái, người vợ, người mẹ, người bà… Nhưng gần như 2/3 đoạn cuối phim Valentine xuất hiện mờ nhạt, thay vì bà là nhân vật gần như xuyên suốt như trong tác phẩm văn học “NÉT DUYÊN GOÁ PHỤ”.

Hai là, cảnh cuối phim hơi lạc với mạch phim, giá mà không phải trên cây cầu mà vẫn là tại ngôi nhà ấy thì sẽ xuyên suốt bộ phim hơn.

Thật tiếc! Vô cùng tiếc vì một vài chi tiết nữa đủ để VĨNH CỬU hay trọn vẹn, để Cannes sẽ phải tiếc khi bỏ qua và Oscar sẵn sàng đề cử.

Trước khi xem phim tôi đã đọc tác phẩm văn học mà phim chuyển thể NÉT DUYÊN GOÁ PHỤ. Đây là một tiểu thuyết mỏng mà nặng, hay và có lẽ không dễ để chuyển thể thành phim. Bởi vậy ngay khi đọc kịch bản phim thì tôi đã dự đoán là phim khó hay, và sẽ không thích, vì tôi không hay thích những phim có lời bình. Vậy nhưng sau khi xem, VĨNH CỬU đã xoá bỏ những định kiến này. Và nếu bạn có hỏi phim có hay không thì với tôi VĨNH CỬU là một bộ phim hay, nhưng quan trọng hơn cả là tôi thích nó.

Dù khen hay chê, thích hay không thích thì VĨNH CỬU vẫn đẹp như thơ, như hoạ và lãng mạn như một bản nhạc đầy thiết tha.

Và như một câu thoại tôi rất thích trong phim:

Tình yêu không bao giờ là có sẵn.”

Cuộc đời này là thế, không có sẵn, sự VĨNH CỬU cũng vậy… Con người và gia đình, tình yêu và hôn nhân, sự sống và cái chết, nỗi đau và hạnh phúc, đám cưới và đám ma, con người mất đi và được sinh ra… Tất cả cứ chảy trôi, tạo nên sự vĩnh cửu của cuộc đời. Và với tôi VĨNH CỬU hình như không có mưa và gần như không có bóng đêm mà VĨNH CỬU là nắng, là màu của ánh sáng.

Hãy đi xem bộ phim này chỉ đơn giản là cảm nhận vẻ đẹp của sự vĩnh cửu. Và hãy đọc NÉT DUYÊN GOÁ PHỤ để thấy phim và sách đều hay.

Hanhfm

Ps:

  1. Không biết phim và kịch bản khác thế nào, nhưng trong phim câu này rất hay: “Tình yêu không bao giờ là có sẵn.” Còn trong kịch bản thì là “Tình yêu không bao giờ là thứ được cho”. Có thể là do người dịch.
  2. Buổi xem phim hôm nay thích thật. Phòng chiếu số 3 rạp Quốc Gia, phòng nhỏ nhưng đẹp nhất nhì rạp. Khán giả khá đông dù là suất chiếu buổi giữa chiều, ai cũng im lặng, mỗi người một góc, để thưởng thức.
  3. Phim có chiếu tại Platinum mà giờ chiếu hơi khoai. Rạp khác thì mình chưa check.

9.9.2016

Comments

comments

Rate this post

Related Posts

Mẹ ơi sao mình lại ăn thịt các con vật?

– Mẹ ơi sao mình lại ăn thịt các con vật? – Vì chúng ta ăn là để lớn lên. – Mình không ăn thì sao? – Mình không ăn thì sẽ không lớn được. – Mình không ăn các con vật thì con vật có ăn mình không? -…. Có con vật nó ăn…

Maximilian Hecker

Chẳng hiểu sao mình lại ghét mùa xuân đến thế… Ghét cái khung trời u ám… mưa lâm thâm… đường trơn, ướt… sàn nhà, quần áo, đồ đạc… tất cả cũng ẩm thấp, ủ rột… Còn không khí mang đến một cảm giác khó chịu, chẳng hiểu mình đang nóng, hay đang lạnh. Và mùa…

Mặt Trời Mù – Curzio Malaparte

Cái làm hư hỏng con người, cái làm cho con người trở nên dữ tợn, hèn nhát, ích kỷ, chính là ý thức về cái chết. Loài vật chúng nó chỉ có cái bản năng sinh tồn, có thể là một linh cảm xa xôi nào đó. Nhưng loài vật không ý thức cái chết.…

Mật hẹn – Trích Điều gì xảy ra, ai biết – Kim Young Ha

Thuốc lá nàng hút bao giờ cũng là hiệu Gauloise . Gió sông cuộn lấy làn khói thuốc nhả ra từ phổi nàng, bay lên hư không và lan toả ra. Giống như là chờ đọi. Làn khói bay ngang qua chỗ tôi, bay cao hơn, đến nơi hơi nước ngưng tụ đợi lúc rơi…

Marriage Story – Một cuộc hôn nhân đẹp

Marriage Story là một bộ phim về một cuộc hôn nhân đẹp như mơ giữa một nam đạo diễn và một nữ diễn viên. Kết quả cho tình yêu của họ là một cậu con trai kháu khỉnh. Họ đã có một cuộc hôn nhân thật hạnh phúc cho đến khi… xem phim bạn sẽ…

Marley và tôi

Tôi thấy lúng túng bởi nỗi tiếc thương sâu sắc đến nhường nào dành cho con chó này, sâu sắc hơn đối với vài người mà tôi từng biết. Không phải tôi coi cuộc đời một con chó ngang với cuộc đời của một con người, nhưng ngoài gia đình tôi ra, có rất ít…