hanhfm

HanhFM.info

♥ ♪ the Train moves not the Station ♫ ♥

April 2018
M T W T F S S
« Feb    
 1
2345678
9101112131415
16171819202122
23242526272829
30  

Lưu trữ tổng hợp

Website hay

  • Alexdang
  • Mr Hói
  • Theo Yêu Cầu – Ngôi nhà nhỏ cho những ước mơ lớn

Bài viết liên quan

  • A Quiet Place – Điều đáng sợ nhất là Sự câm lặng!
  • Black Panther thực chất vẫn là siêu anh hùng do người Mỹ dựng lên.
  • Fargo (1996) – Liệu một bộ phim có nguyên vẹn như nó đã từng xảy ra?
  • Phim ngắn -Trăng chưa cho lúa chín vàng/Hitting Home (Short film)
  • Cô Ba Sài Gòn – Phim Việt hay nhất 2017!

Phản hồi

  • Review NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ – Leila Slimani, Nguyễn Thị Tươi dịch. (hanhfm) | Sách Nhã Nam on NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ – Leila Slimani, Nguyễn Thị Tươi dịch.
  • Có cần kể nữa không? – ĐÊM NÚM SEN, TRẦN DẦN. on Những ngã tư và những cột đèn – Trần Dần
  • hanhfm on WOIM ra đi – Trích Nhiệt đới buồn, Phương Rong
  • T. on WOIM ra đi – Trích Nhiệt đới buồn, Phương Rong
  • hanhfm on Mật hẹn – Trích Điều gì xảy ra, ai biết – Kim Young Ha

Phim

Đọc sách đọc đọc và ngẫm Anh Khang cô đơn Colin Firth con song thu bay cuong con gio bac dịch Daniel Glattauer Frédéric Beigbeder Hà Trần Haruki Murakami Hoàng Anh Tú Jan Werner Kẻ ích kỷ lãng mạn Lê Hoàng Lê Quang M20 NG Ngỗng Nguyễn Ngọc Tư Nguyễn Phong Việt Nguyễn Thế Hoàng Linh Nguyễn Thiên Ngân phụ nữ Phan Ý Yên Piano QK2 Rừng Nauy sống sinh nhật tình yêu Tình yêu kéo dài 3 năm Tôi có quyền huỷ hoại bản thân Thơ The King's Speech Trích Trương Tiểu Nhàn Trang Hạ Trung thu Truong Sa Việt Nam VN yêu

Powered by Genesis

  • Đọc
  • Nghe
  • Xem
  • Lời của Gió Radio
You are here: Home / Archives for Truong Sa

KHÔNG YÊU NƯỚC BẰNG MÁU CỦA BẤT CỨ NGƯỜI NÀO – Nguyễn Ngọc Long

19/05/2013 by

Photo: KHÔNG YÊU NƯỚC BẰNG MÁU CỦA BẤT CỨ NGƯỜI NÀONếu ai đã từng có dịp ra Trường Sa dù chỉ một lần trong đời, sẽ thấy rằng đó là kỷ niệm không thể nào quên được. Và một trong những "nỗi ám ảnh khó gọi tên" xuyên suốt chuyến đi đó không chỉ là sự gắn bó nghĩa tình quân dân máu thịt mà còn là những câu hát khi vui tươi trong sáng, lúc bi tráng hào hùng hay thiết tha tình cảm của đội ngũ văn công đi theo phục vụ.Tôi cứ nhớ mãi hình ảnh của cô ca sĩ có tên gọi thật hay Đồng Trần Ngọc Khánh (http://on.fb.me/10MeQbe) lúc biểu diễn trên nhà giàn DK1. Khi kết thúc những câu hát cuối cùng, Ngọc Khánh dang tay ra cười thật tươi và nói bây giờ em chỉ có một mong muốn duy nhất thôi và hy vọng được các anh đáp ứng. Cả "hội trường" lặng im phăng phắc chờ xem cô "văn công" này bày tỏ xem cô có mong muốn thế nào?Ngọc Khánh nhìn thẳng vô các chiến sĩ và nói to, dõng dạc "các anh ôm em đi". Mọi người trong đoàn công tác chết lặng vì bất ngờ. Các chiến sĩ cũng chết lặng vì bối rối. Cô văn công mím môi, quên cả ngượng ngùng nhắc lại thêm lần nữa "các anh ôm em đi". Người lính già đứng sau lưng cậu tân binh đẩy quân tiến lên phía trước nhưng chiến sĩ vẫn lắc đầu nguầy nguậy. Quên cả ngại ngùng, Ngọc Khánh xà vào ôm từng người một, mắt mũi đỏ hoe dặn "các anh ở lại mạnh giỏi, nhớ giữ gìn sức khoẻ"...Tới giờ chia tay, ở bên dưới liên tục nói vọng lên yêu cầu đoàn văn công và đại biểu về xuồng ngay lập tức đề phòng mưa giông tới. Đồng chí Kim Anh - người quản lý văn công hùng hồn phản bác "hôm nay chúng ta sẽ bất tuân mệnh lệnh, tàu phải chờ chúng ta" và ra hiệu cho văn công hát tiếp. Đoàn người rồng rắn xen kẽ văn công, chiến sĩ, đại biểu... lại ôm lấy vai nhau vừa đi vừa hát quanh diện tích mặt nhà giàn bằng thép vỏn vẹn 4m2.Ca sĩ Ngọc Mai - một thạc sĩ, cô giáo thanh nhạc tuổi đời còn rất trẻ đến từ Nhạc viện thành phố cũng vòng tay ôm chặt từng chiến sĩ, vừa cười tươi như hoa vừa cất cao giọng hát trong khi nước mắt chảy vòng quanh. Có rất rất nhiều người đã nói ca khúc "Giấc mơ trưa" mà Ngọc Mai thể hiện trên Nhà giàn DK1 là bài hát nhạc nhẹ hay nhất họ từng được nghe tính đến thời điểm đó (http://on.fb.me/18SZsAy). Giây phút lắng đọng này chắc chắn sẽ là một kỷ niệm, một phần ký ức mãi mãi không thể nào quên được của cả đoàn công tác.Cũng như trong buổi lễ tưởng niệm các liệt sĩ ở khu vực gần nhà giàn DK1 hồi sáng sớm, mỗi người đã rơi nước mắt vì một cảm xúc khác nhau. Riêng tôi, tôi khóc cho những người con ưu tú, anh hùng bất khuất vẻ vang của Quê Hương đã ngã xuống khi trong tay không tấc sắt, nắm chặt lá cờ Tổ Quốc, máu đỏ hoà vào sóng biển Gạc Ma tạo thành vòng tròn bất tử mãi mãi trường tồn. Tôi cũng rơi nước mắt khi nhìn thấy nụ cười lạc quan, vui tươi đến hồn nhiên của những chiến sĩ tuổi đời chỉ vừa mười tám đôi mươi ở nơi được mệnh danh là gian khổ nhất giữa muôn trùng biển. Vào giây phút đó, chúng tôi thấy sự phân định rạch ròi là không còn cần thiết nữa. Chẳng cần quan tâm trước mắt mình ai có quê ở Sài Gòn, Đồng Nai; ai ở Thanh Hóa, Nghệ An; ai ở Quảng Bình, Quảng Trị; ai ở Hà Nội, Hải Phòng... Chủ quyền dân tộc và toàn vẹn lãnh thổ không bao giờ có giới hạn về quê quán, màu da và âm sắc trong mỗi giọng nói vùng miền. Vì tất cả họ là đồng đội, đồng bào của chúng tôi, họ là máu xương của tổ quốc. Cũng như trong lời ca cổ của các nghệ sĩ ở nhà hát cải lương Trần Hữu Trang trình diễn "khi anh ra chiến trường, mẹ không còn gọi tên anh là những Hùng, Long, Minh, Tuấn... Mẹ gọi tên các con một cách thân thương là chiến sĩ. Vì chiến sĩ thì đời nào cũng có, và con của mẹ sẽ trở thành bất tử".Còn nhớ cách đây 2 năm, tôi đọc được bài viết của một người lính đã từng trải qua sự tàn khốc của hai cuộc chiến. Người cựu binh này mô tả Việt Nam đang có một thế hệ gồm nhiều bạn trẻ ngồi trong phòng lạnh, uống nước ngọt, ăn gà rán và luôn miệng kêu gào trên facebook rằng "chính phủ không nên nhu nhược, phải chứng minh bằng hành động". Ông nói rằng tha thiết mong các bạn trẻ hãy thôi sống ảo và đừng yêu nước bằng máu của kẻ khác! Lời nhận xét đó có thể không đúng với tất cả mọi người nhưng áp vào số đông cũng chẳng sai lệch bao nhiêu.Có đôi lúc buồn buồn, đi lang thang trên đường phố Sài Gòn tôi bỗng giật mình tự hỏi, có phải vì đắm chìm trong thế giới ảo quá lâu, trong những cảnh chém giết không gớm tay trên phim ảnh mà tôi đã dần chai lì cảm xúc, và thấy mạng người sao thật là rẻ rúm? Vì khi coi nhau như những người xa lạ, thì cái chết của kẻ đối diện ngay trước mắt cũng chẳng khơi gợi được cảm xúc gì ngoài sự hiếu kì. Chẳng có diễn đàn, trang web, phần mềm chat chit hay một bộ phim bom tấn nào nói cho tôi biết chỉ có 20 - 30 phút khóc cười với nhau lại có thể biến những người hoàn toàn không quen biết trở nên gắn bó sâu nặng như anh em trong một gia đình.Mỗi lúc nhớ Trường Sa, tôi thường mang hình, mang clip ngoài đảo ra coi lại. Và khi nghe các bạn hát "Giữa trùng khơi vẫn xanh ngời, giữa biển trời vẫn sống yêu đời", nhìn các bạn nắm chặt tay nhau trong những giây phút cuối cùng chuẩn bị rời khỏi nhà giàn DK1 (http://on.fb.me/18SZwQJ) là tôi lại rưng rưng xúc động. Tôi thực sự không muốn có chiến tranh, thậm chí là va chạm. Vì đã trót coi những chiến sĩ ngoài Trường Sa như một phần máu thịt, thì làm sao chúng tôi có thể dửng dưng trước những hiểm nguy có thể gặp phải của anh em mình như vậy được?Tôi cho rằng không chỉ các bạn trẻ phải ngưng việc yêu nước bằng máu của kẻ khác, mà tất cả chúng ta đều không nên yêu nước bằng máu của bất cứ người nào...>>> ĐỌC THÊM:+ NGƯỜI CHIẾN SĨ VÔ DANH - http://on.fb.me/10MfiGp+ SỰ TÍCH PHAN VINH - http://on.fb.me/10MflSI+ TRƯỜNG SA KÝ SỰ P1 - http://on.fb.me/10MfkxY+ TRƯỜNG SA KÝ SỰ P2 - http://on.fb.me/10Mfrts+ TRƯỜNG SA KÝ SỰ P3 - http://on.fb.me/10Mftla+ TRƯỜNG SA KÝ SỰ P4 - http://on.fb.me/10Mfu8H+ TRƯỜNG SA KÝ SỰ P5 - http://on.fb.me/10MfvcL+ TRƯỜNG SA KÝ SỰ P6 - http://on.fb.me/10MeXnk+ TRƯỜNG SA KÝ SỰ P7 - http://on.fb.me/10Mfzt6>>> Join group Những bài viết hay nhất trên facebook Nguyễn Ngọc Long Backmoon để không bỏ lỡ các bài viết hay nhất trên facebook của mình.

Nếu ai đã từng có dịp ra Trường Sa dù chỉ một lần trong đời, sẽ thấy rằng đó là kỷ niệm không thể nào quên được. Và một trong những “nỗi ám ảnh khó gọi tên” xuyên suốt chuyến đi đó không chỉ là sự gắn bó nghĩa tình quân dân máu thịt mà còn là những câu hát khi vui tươi trong sáng, lúc bi tráng hào hùng hay thiết tha tình cảm của đội ngũ văn công đi theo phục vụ.Tôi cứ nhớ mãi hình ảnh của cô ca sĩ có tên gọi thật hay Đồng Trần Ngọc Khánh (http://on.fb.me/10MeQbe) lúc biểu diễn trên nhà giàn DK1. Khi kết thúc những câu hát cuối cùng, Ngọc Khánh dang tay ra cười thật tươi và nói bây giờ em chỉ có một mong muốn duy nhất thôi và hy vọng được các anh đáp ứng. Cả “hội trường” lặng im phăng phắc chờ xem cô “văn công” này bày tỏ xem cô có mong muốn thế nào?

Ngọc Khánh nhìn thẳng vô các chiến sĩ và nói to, dõng dạc “các anh ôm em đi”. Mọi người trong đoàn công tác chết lặng vì bất ngờ. Các chiến sĩ cũng chết lặng vì bối rối. Cô văn công mím môi, quên cả ngượng ngùng nhắc lại thêm lần nữa “các anh ôm em đi”. Người lính già đứng sau lưng cậu tân binh đẩy quân tiến lên phía trước nhưng chiến sĩ vẫn lắc đầu nguầy nguậy. Quên cả ngại ngùng, Ngọc Khánh xà vào ôm từng người một, mắt mũi đỏ hoe dặn “các anh ở lại mạnh giỏi, nhớ giữ gìn sức khoẻ”…

Tới giờ chia tay, ở bên dưới liên tục nói vọng lên yêu cầu đoàn văn công và đại biểu về xuồng ngay lập tức đề phòng mưa giông tới. Đồng chí Kim Anh – người quản lý văn công hùng hồn phản bác “hôm nay chúng ta sẽ bất tuân mệnh lệnh, tàu phải chờ chúng ta” và ra hiệu cho văn công hát tiếp. Đoàn người rồng rắn xen kẽ văn công, chiến sĩ, đại biểu… lại ôm lấy vai nhau vừa đi vừa hát quanh diện tích mặt nhà giàn bằng thép vỏn vẹn 4m2.

Ca sĩ Ngọc Mai – một thạc sĩ, cô giáo thanh nhạc tuổi đời còn rất trẻ đến từ Nhạc viện thành phố cũng vòng tay ôm chặt từng chiến sĩ, vừa cười tươi như hoa vừa cất cao giọng hát trong khi nước mắt chảy vòng quanh. Có rất rất nhiều người đã nói ca khúc “Giấc mơ trưa” mà Ngọc Mai thể hiện trên Nhà giàn DK1 là bài hát nhạc nhẹ hay nhất họ từng được nghe tính đến thời điểm đó (http://on.fb.me/18SZsAy). Giây phút lắng đọng này chắc chắn sẽ là một kỷ niệm, một phần ký ức mãi mãi không thể nào quên được của cả đoàn công tác.

Cũng như trong buổi lễ tưởng niệm các liệt sĩ ở khu vực gần nhà giàn DK1 hồi sáng sớm, mỗi người đã rơi nước mắt vì một cảm xúc khác nhau. Riêng tôi, tôi khóc cho những người con ưu tú, anh hùng bất khuất vẻ vang của Quê Hương đã ngã xuống khi trong tay không tấc sắt, nắm chặt lá cờ Tổ Quốc, máu đỏ hoà vào sóng biển Gạc Ma tạo thành vòng tròn bất tử mãi mãi trường tồn. Tôi cũng rơi nước mắt khi nhìn thấy nụ cười lạc quan, vui tươi đến hồn nhiên của những chiến sĩ tuổi đời chỉ vừa mười tám đôi mươi ở nơi được mệnh danh là gian khổ nhất giữa muôn trùng biển.

Vào giây phút đó, chúng tôi thấy sự phân định rạch ròi là không còn cần thiết nữa. Chẳng cần quan tâm trước mắt mình ai có quê ở Sài Gòn, Đồng Nai; ai ở Thanh Hóa, Nghệ An; ai ở Quảng Bình, Quảng Trị; ai ở Hà Nội, Hải Phòng… Chủ quyền dân tộc và toàn vẹn lãnh thổ không bao giờ có giới hạn về quê quán, màu da và âm sắc trong mỗi giọng nói vùng miền. Vì tất cả họ là đồng đội, đồng bào của chúng tôi, họ là máu xương của tổ quốc. Cũng như trong lời ca cổ của các nghệ sĩ ở nhà hát cải lương Trần Hữu Trang trình diễn “khi anh ra chiến trường, mẹ không còn gọi tên anh là những Hùng, Long, Minh, Tuấn… Mẹ gọi tên các con một cách thân thương là chiến sĩ. Vì chiến sĩ thì đời nào cũng có, và con của mẹ sẽ trở thành bất tử”.

Còn nhớ cách đây 2 năm, tôi đọc được bài viết của một người lính đã từng trải qua sự tàn khốc của hai cuộc chiến. Người cựu binh này mô tả Việt Nam đang có một thế hệ gồm nhiều bạn trẻ ngồi trong phòng lạnh, uống nước ngọt, ăn gà rán và luôn miệng kêu gào trên facebook rằng “chính phủ không nên nhu nhược, phải chứng minh bằng hành động”. Ông nói rằng tha thiết mong các bạn trẻ hãy thôi sống ảo và đừng yêu nước bằng máu của kẻ khác! Lời nhận xét đó có thể không đúng với tất cả mọi người nhưng áp vào số đông cũng chẳng sai lệch bao nhiêu.

Có đôi lúc buồn buồn, đi lang thang trên đường phố Sài Gòn tôi bỗng giật mình tự hỏi, có phải vì đắm chìm trong thế giới ảo quá lâu, trong những cảnh chém giết không gớm tay trên phim ảnh mà tôi đã dần chai lì cảm xúc, và thấy mạng người sao thật là rẻ rúm? Vì khi coi nhau như những người xa lạ, thì cái chết của kẻ đối diện ngay trước mắt cũng chẳng khơi gợi được cảm xúc gì ngoài sự hiếu kì. Chẳng có diễn đàn, trang web, phần mềm chat chit hay một bộ phim bom tấn nào nói cho tôi biết chỉ có 20 – 30 phút khóc cười với nhau lại có thể biến những người hoàn toàn không quen biết trở nên gắn bó sâu nặng như anh em trong một gia đình.

Mỗi lúc nhớ Trường Sa, tôi thường mang hình, mang clip ngoài đảo ra coi lại. Và khi nghe các bạn hát “Giữa trùng khơi vẫn xanh ngời, giữa biển trời vẫn sống yêu đời”, nhìn các bạn nắm chặt tay nhau trong những giây phút cuối cùng chuẩn bị rời khỏi nhà giàn DK1 (http://on.fb.me/18SZwQJ) là tôi lại rưng rưng xúc động. Tôi thực sự không muốn có chiến tranh, thậm chí là va chạm. Vì đã trót coi những chiến sĩ ngoài Trường Sa như một phần máu thịt, thì làm sao chúng tôi có thể dửng dưng trước những hiểm nguy có thể gặp phải của anh em mình như vậy được?

Tôi cho rằng không chỉ các bạn trẻ phải ngưng việc yêu nước bằng máu của kẻ khác, mà tất cả chúng ta đều không nên yêu nước bằng máu của bất cứ người nào…

Nguyễn Ngọc Long
>>> ĐỌC THÊM:

+ NGƯỜI CHIẾN SĨ VÔ DANH – http://on.fb.me/10MfiGp+ SỰ TÍCH PHAN VINH – http://on.fb.me/10MflSI
+ TRƯỜNG SA KÝ SỰ P1 – http://on.fb.me/10MfkxY

+ TRƯỜNG SA KÝ SỰ P2 – http://on.fb.me/10Mfrts
+ TRƯỜNG SA KÝ SỰ P3 – http://on.fb.me/10Mftla
+ TRƯỜNG SA KÝ SỰ P4 – http://on.fb.me/10Mfu8H
+ TRƯỜNG SA KÝ SỰ P5 – http://on.fb.me/10MfvcL
+ TRƯỜNG SA KÝ SỰ P6 – http://on.fb.me/10MeXnk
+ TRƯỜNG SA KÝ SỰ P7 – http://on.fb.me/10Mfzt6

Filed Under: Đọc, Đọc và suy ngẫm Tagged With: CH, CH PHAN VINH, CHI, DANH, DK, Gạc Ma, Ha Noi, Hải Phòng, Kim Anh, NG, Nghệ An, Ngọc Khánh, Ngọc Mai, NGƯỜI CHIẾN SĨ, Nguyễn Ngọc Long, PHAN, QJ, Quảng Bình, Quảng Trị, Quê Hương, SA, Sài Gòn, SI, SZ, TH, Thanh Hóa, Tổ Quốc, TR, Trần Hữu Trang, Trần Ngọc Khánh, Truong Sa, Việt Nam, VINH

Liễu Giai, Hà nội

14/04/2012 by

Ảnh: Phương Gia Linh
Người mẫu: Các chiến sỹ-nghệ sỹ đoàn văn công QK2
Địa điểm: Viện KHXH&NV 1, Liễu Giai, Hà nội
Chương trình họp mặt hội Trường Sa 04.2011

Filed Under: Ảnh Tagged With: QK2, Truong Sa, Viện KHXH & NV

Trường Sa 03-14.04.2011 – Đặc công nước HQ608

05/08/2011 by

Gà Thân Thiện ‎Hanhfm Tran em thấy ảnh chị trong bài này thì phải .
    • 2 giờ trước ·

Nhờ có cái tag từ 1 link trên FB về Trường Sa mà mình được gặp lại mình của 4 tháng về trước trong những hình ảnh mình nhớ nhất trong chuyến đi Trường Sa 03-14.04.2011.

Những tấm hình này có lẽ là của chị Hoa báo Thế giới ảnh hoặc anh Thanh TTXVN chụp. Lúc này khung cảnh của ngày đẹp trời hôm ấy vẫn hiện ra rõ nét trong đầu mình. Mình nhớ hơn cả vì trong gần 10 ngày trên biển hôm đó trời đẹp nhất, vì hôm đó không đi ra đảo mà được đến nhà Giàn.

Đây là những tấm hình chụp ngày 11.4.2011, trên tàu HQ608. Mình đã được cùng trò chuyện với những chiến sỹ hải quân và đặc công trẻ trung này trong suốt gần 2h đồng hồ, khi tàu của các anh vượt 18 hải lý đưa đoàn công tác đến nhà giàn Dk1.

Đang cùng Thảo, chị Ngọc ngồi nói chuyện trong phòng ăn của tàu cùng mọi người thì anh Thành gọi mình lên bên trên. Và mình đã thật sự bất ngời khi bước vào 1 căn phòng dài, 2 bên là những chiến sỹ đặc công trẻ trung và nói rất nhiều. Khác với những chiến sỹ khác mình đã gặp trên đảo, phải sau khi trò chuyện các bạn mới thể hiện hết mình, thì các chiến sỹ đặc công lại rôm rả ngay từ lần gặp đầu tiên.

Vẫn là món dứa đóng hộp quen thuộc mang ra mời khách, có lẽ là đặc sản của lính biển. Mình, anh Thành, chị Hoa, anh Thanh được ngồi nói chuyện với những chiến sỹ đặc công  rất vui tính, hòa đồng, sôi nổi và dễ thương. Sau 1 hồi hát hò, vỗ tay ròn rã thì mình đã bị kéo vào khu vực chính giữa bên trong, và bởi vậy mình có mặt trong những tấm hình này. Tự nhận thấy mình rất xinh – may quá, chứ xấu thì chỉ muốn giấu đi 😀

Trong máy camera vẫn còn rất nhiều hình ảnh các anh mình đã ghi lại, để nhớ, để  những khoảnh khắc đẹp đẽ ấy không phai mờ trong tâm trí mình.

Ảnh do anh Thanh TTXVN chụp mình đang đứng trên mạn tàu HQ608 chuẩn bị lên nhà giàn

 ĐẶC CÔNG NƯỚC Ở TRƯỜNG SA

Nhớ đất liền

Mai Thanh Hải Blog – Trong đội hình hợp thành của các quân binh chủng bảo vệ quần đảo Trường Sa, có một lực lượng ít khi được nhắc đến, nhưng đặc biệt tinh nhuệ, chỉ được sử dụng trong một số trường hợp đặc biệt quan trọng, đó là những cán bộ chiến sĩ đặc công nước thuộc BTL Đặc công.

Những ngày biển động, sóng lớn trùm lên đảo, liếm ngang nhà giàn, kéo giằng tàu trực như chơi trò tung hứng… lính đặc công vốn quen với các bài huấn luyện chiến đấu trong đất liền, trên sông hồ, nhiều lắm cũng là trên các cửa sông – cửa biển, nay ra làm nhiệm vụ bảo vệ các đảo Trường Sa, nhà giàn DK1, tàu – dàn khoan… cũng lăn lóc theo sóng to, gió cả. Nhiều lính trẻ bảo: “Thà lao xuống biển, bơi hàng mấy chục km còn hơn bị… say sóng trên tàu trực”. Ấy thế nhưng, vẫn phải chịu đựng, quen dần và thích nghi để trở thành những chú hải cẩu, bơi lội khéo léo, ung dung giữa sóng to, gió lớn, mọi điều kiện thời tiết với vũ khí – trang thiết bị hiện đại, bảo vệ biển đảo của ta và tiêu diệt, đánh trả mọi đối tượng có ý đồ xâm lấn, không để bộ đội trên đảo, tàu, nhà giàn bị bất ngờ…
——————————————————————————————————

Phân đội Đặc công nước trên tàu trực

 

Sĩ quan trẻ

 

Rắn rỏi

 

Văn công dưới tàu công tác lên thăm phân đội Đặc công trên tàu trực

 

Cây đàn làm bạn

 

Ngượng nghịu

 

Đại úy Phân đội trưởng

 

Giường nằm dán toàn hình con gái

 

Rái cá đen trùi trũi

 

Trực chiến trên tàu

 

Cửa sổ và hành lang

 

Canh giữ nhà giàn

 

Sinh hoạt toàn phân đội
Huấn luyện dưới nước

 

Lặn sâu trong điều kiện thời tiết khó khăn

Filed Under: Nhật ký Tagged With: Đặc công nước, HQ608, Truong Sa

Trường Sa 03-14.04.2011 – Gặp lại chuyến tàu bắc-nam

27/06/2011 by

Tối thứ 6 tuần trước trên chuyến tàu bắc nam, mình tình cờ gặp lại một người bạn trong chuyến đi Trường Sa vừa rồi, anh Việt – NXBCTQG. Mình thì đã yên vị ngồi vào ghế,thì thấy 1 đồng chí rất quen quen, biết là cùng đi Trường Sa rồi, nhưng không biết tên.  Còn anh thì có “ngờ ngợ” vì chưa thấy mình đeo kính cận bao giờ cả. Kể ra cũng thú vị vì đoàn tàu bao nhiêu người và rất nhiều toa. Dù không biết tên nhưng 2 anh em vẫn tay bắt mặt mừng, hỏi han nhau. Anh đi cùng gia đình đi nghỉ mát Cửa Lò đúng vào đợt mưa bão, còn mình cùng ông xã về NB. Mình bật laptop cho anh xem lại 1 số ảnh trong chuyến đi mới phát hiện ra tấm hình chụp cùng mọi người trên boong tàu ngay từ ngày đầu tiên.

[Read more…]

Filed Under: Khác Tagged With: Truong Sa

Protected: Trường Sa 03-14.04.2011 – Vút bay

14/05/2011 by

This content is password protected. To view it please enter your password below:

Filed Under: Ảnh, Nhật ký Tagged With: Truong Sa

  • 1
  • 2
  • Next Page »