hanhfm

HanhFM.info

♥ ♪ the Train moves not the Station ♫ ♥

February 2019
M T W T F S S
« Sep    
 123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728  

Lưu trữ tổng hợp

Website hay

  • Alexdang
  • Mr Hói
  • Theo Yêu Cầu – Ngôi nhà nhỏ cho những ước mơ lớn

Bài viết liên quan

  • Tôi Từng Có Một Chú Chó Tên Là Xấu – Mãi Mãi Bên Nhau
  • Mộ phần tuổi trẻ – Huỳnh Trọng Khang
  • Tin vào sự nghi ngờ
  • Trên Facebook có 2 loại người
  • Cúi xuống nhìn thấy bầu trời

Phản hồi

  • Review NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ – Leila Slimani, Nguyễn Thị Tươi dịch. (hanhfm) | Sách Nhã Nam on NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ – Leila Slimani, Nguyễn Thị Tươi dịch.
  • Có cần kể nữa không? – ĐÊM NÚM SEN, TRẦN DẦN. on Những ngã tư và những cột đèn – Trần Dần
  • hanhfm on WOIM ra đi – Trích Nhiệt đới buồn, Phương Rong
  • T. on WOIM ra đi – Trích Nhiệt đới buồn, Phương Rong
  • hanhfm on Mật hẹn – Trích Điều gì xảy ra, ai biết – Kim Young Ha

Phim

Đọc sách đọc đọc và ngẫm Anh Khang cô đơn Colin Firth con song thu bay cuong con gio bac dịch Daniel Glattauer Frédéric Beigbeder Hà Trần Haruki Murakami Hoàng Anh Tú Jan Werner Kẻ ích kỷ lãng mạn Lê Hoàng Lê Quang M20 NG Ngỗng Nguyễn Ngọc Tư Nguyễn Phong Việt Nguyễn Thế Hoàng Linh Nguyễn Thiên Ngân phụ nữ Phan Ý Yên Piano QK2 Rừng Nauy sống sinh nhật tình yêu Tình yêu kéo dài 3 năm Tôi có quyền huỷ hoại bản thân Thơ The King's Speech Trích Trương Tiểu Nhàn Trang Hạ Trung thu Truong Sa Việt Nam VN yêu

Powered by Genesis

  • Đọc
  • Nghe
  • Xem
  • Lời của Gió Radio
You are here: Home / Archives for Trang Hạ

Đàn bà khôn học cách yêu mình

05/11/2013 by

Thay bằng suốt ngày than thở gánh nặng chồng con cuộc sống, sao đàn bà không khôn ngoan học lấy cách yêu mình?

Một lần vô tình nhìn thấy sự kiện của một nhãn hàng nói về chuyện phụ nữ cần nâng niu xúc cảm bản thân đã làm tôi suy nghĩ đến vấn đề này. Nhiều người cứ phải 24 giờ quay cuồng như con gà mái quanh cái ổ trứng, mới yên tâm mình là một phụ nữ tốt. Thực chất, gà mái mãi mãi chỉ là gà mái, và nếu các chị bảo các chị hạnh phúc với đời một con gà mái, tôi nghĩ là các chị đang lừa chính bản thân mình. Không tin, hỏi các cơn ghen như điên của các chị gà mái trên web đàn bà già và mẹ non chấm com khi thấy chồng mình về muộn bỏ cơm đi chơi với gái mà xem. Hoặc không tin nữa, thử hỏi chính các ông ấy xem, khi cưới vợ, họ muốn lấy các chị hay lấy một con gà mái?

Nhiều người nghĩ phụ nữ dành thời gian chăm chút cho bản thân chỉ là người ích kỷ. Nhưng tôi nghĩ người phụ nữ biết cách yêu mình mới biết cách yêu chồng, biết lo cho mình mới là người biết làm cho gia đình gia đình mình hạnh phúc. Phụ nữ biết thu xếp thời gian chăm sóc cho bản thân mình, biết nâng niu cảm xúc của bản thân thì họ mới có đủ năng lượng và tình cảm dành yêu thương cho gia đình và người xung quanh.

Nên tôi chỉ luôn nói với bạn rằng, hãy tin vào cảm xúc của chính bản thân mình, và nâng niu mỗi cảm nhận của đời sống này. Có thể đám đông sẽ tung hô người phụ nữ hy sinh thời gian, nhan sắc và những khát khao của bản thân, nhưng trong sâu kín tâm hồn bạn, bạn sẽ vừa đội vương miện ấy lên đầu vừa khóc thầm. Hạnh phúc là sự cho đi nhưng nào phải là sự cho đi mù quáng, cho đi toàn bộ bản thân mình? Bởi đơn giản, một người đàn ông đòi bạn phải hi sinh tất cả cho anh ấy, liệu có phải là người đàn ông xứng đáng để được nhận tất cả?

Nên chỉ có người phụ nữ trong bạn mới thật sự cảm nhận được tất cả những gì làm bạn hạnh phúc và những gì làm bạn tự tại. Mới biết rằng, thực ra có thể chúng ta vẫn già đi theo thời gian, bụng to lên vì những lần sinh đẻ, dáng đi trở nên tất bật vội vã, nhưng ta còn nguyên khao khát được nâng niu yêu thương, được mỗi ngày thảnh thơi mở cửa đón một bình minh tươi sáng, được vùi đầu vào vai áo của người mình yêu thương hít thật sâu hơi ấm thân thuộc an ủi, được ôm thật chặt.

Nhưng không thể sống đẹp nếu trong tim ta không có những khoảnh khắc đẹp đẽ. Không thể hạnh phúc nếu tâm hồn không đón nhận được những xúc cảm tươi mới ngọt ngào mỗi ngày. Không có người phụ nữ nào nói được với chồng “Em yêu anh” nếu trong tim cô ấy không thực sự cảm nhận được hơi ấm và hương thơm từ cuộc sống chung đôi ấy, từ mái ấm ngôi nhà mình.

Mà những gì làm nên cảm xúc đẹp đẽ đôi khi lại rất giản đơn, bởi vì em đang trong mối tình đầu, em chỉ cần anh nắm tay em thật chặt! Bởi vì chúng ta vừa bắt đầu một cuộc sống mới, em muốn mỗi ngày thức dậy với một nụ hôn! Bởi vì quá bận rộn với công việc, em cần một ngày cuối tuần ta tắt máy di động đi về nhà ăn cơm với bố mẹ em! Vì chúng ta quá bề bộn với con cái và sự nghiệp, em muốn ta bí mật hẹn hò lại nhau một buổi tối xem phim chỉ có hai ta. Anh tươm tất thơm tho trong chiếc áo giặt là phẳng phiu như lần hẹn đầu, em giấu mình trong một mùi tinh dầu thơm tinh tế và thân thuộc…

Nên đừng nghĩ rằng mình yêu chồng theo cách của một con mái là đủ! Giữ chồng theo cách của một người đàn bà cau có buồn phiền càng nực cười hơn. Sao không chăm sóc và nâng niu xúc cảm cho bản thân mình để trở thành người phụ nữ xinh tươi hạnh phúc để chồng phải lo giữ mình? Thay bằng cách đòi chồng phải cho mình hạnh phúc mà mình đáng được hưởng (vì mình đã vất vả hi sinh tuổi xuân, nhan sắc, thời gian cho gia đình), ta học cách yêu bản thân hơn một chút, chọn cho mình thời gian nghỉ ngơi nhỏ nhoi trong ngày, chọn màu váy ta thích, chọn mùi thơm ta yêu, và tin rằng chính những lựa chọn nhỏ nhoi đó không chỉ khiến ta hài lòng, còn khiến người quanh ta cảm nhận được không khí hạnh phúc mỗi lúc người mẹ mỉm cười.

Trang Hạ

p/s: Mình yêu mình nhiều lắm lắm :X Trộm vía, cũng may là bạn cùng phòng cũng tạo điều kiện và cơ hội cho mình được yêu bản thân *.* Moaz…

Filed Under: Đọc, Đọc và suy ngẫm Tagged With: Đàn bà khôn học cách yêu mình, đọc, đọc và ngẫm, Trang Hạ

Điên

01/10/2013 by

Hãy cho tôi biết, liệu tình yêu làm cho người ta trở thành tên ngốc hay chỉ có những tên ngốc mới yêu?

– Tên tôi là đỏ – Orhan Pamuk

 

Tình yêu giống như cơn điên tức thời, sau cơn điên ta trở nên dửng dưng.

– Trang Hạ

Julio Iglesias học luật tại Madrid nhưng sau lại làm thủ môn cho clb Real Madrid, tiếp nữa ông chấn thương phải giã từ nghiệp cầu thủ, trong thời gian này để bớt buồn ông học chơi guitar và sáng tác nhạc, kế đó ổng hát bản này lâu lâu nghe vẫn hay… giọng ông không quá đặc sắ,c hiếm có nhưng cảm xúc nhiều khiến thể hiện rất trữ tình, vân vê bài hát, có khi hát phóng túng đi để chiều theo sự tự hưởng trong khi đang trình diễn, bàn tay phải của ông nói lên thật nhiều điều, JULIO – Vừa đọc những lời giới thiệu này trên facebook của Canna Bis mà muốn làm ngay 1 chương trình CDAN về ông.

Filed Under: Âm nhạc, Đọc, Đọc và suy ngẫm Tagged With: Canna Bis, CDAN, GK, JULIO, Julio Iglesias, Orhan Pamuk, Real Madrid, Trang Hạ

Chuyện cười cấm phụ nữ đọc – Trang Hạ dịch

05/03/2012 by

1. Chàng yêu nàng từ thuở nàng mười lăm mười sáu tuổi. Cả hai lén lút đi lại, quan hệ, quậy gia đình, trốn nhà đi, dọa chết nếu không được chấp nhận. Nếu quan hệ ấy kéo dài một năm, được gọi là phạm pháp, dụ dỗ trẻ vị thành niên, có nguy cơ ra tòa thụ án. Nếu mối tình ấy kéo dài ba năm, được gọi là yêu trộm, tình yêu oan trái. Nếu mối tình kéo dài sáu bảy năm, sẽ được gọi là tình yêu đích thực, vượt núi trèo đèo qua bao khó khăn để yêu nhau.

Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm được trong… bao lâu!

2. Một nàng cave, nếu ngủ với thợ thuyền hoặc lao động ngoại tỉnh, thì bị gọi là đối tượng xã hội. Nếu ngủ với đại gia lừng lẫy, thì được gọi là chân dài. Nếu ngủ với một ngôi sao sân cỏ hoặc màn bạc, sẽ được đàng hoàng lên báo kể chuyện “nghề nghiệp” và trưng ảnh hở da thịt giữa công chúng, không ai có ý định bắt nàng.

Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm điều đó với ai!

3. Phòng tắm công cộng bỗng dưng bị chập điện gây hỏa hoạn lớn, vô số chị em chạy túa ra đường mà không kịp mặc gì. Những nàng thông minh là người không lấy tay che thân thể, mà lấy tay che… mặt.

Kết luận: Hãy quan tâm tới mấu chốt của mọi vấn đề.

4. Một nàng gái ế chạy tới đồn cảnh sát tố cáo: “Tôi đã cẩn thận để tiền trong áo lót, thế mà thằng cha đẹp trai đứng cạnh tôi ở trên xe bus đông đúc đã móc lấy mất tiền của tôi!”. Cảnh sát ngạc nhiên: “Tại sao nó có thể móc tiền được ở một vị trí “nhạy cảm” như thế, mà cô không phát hiện ra?”

Cô nàng gái ế thút thít: “Ai ngờ được là nó chỉ muốn moi tiền?”

Kết luận: Một nhà kinh doanh tài ba là người moi được tiền của khách hàng trong lúc đang khiến khách hàng sung sướng ngất ngây.

5. Nhân viên vệ sinh của công ty rất buồn phiền vì các quý ông thường lơ đãng khi vào nhà vệ sinh. Để giải quyết những vũng nước vàng khè dưới nền toilette, công ty dán lên tường, phía trên bệ xí nam một tờ giấy: “Không tiểu tới bô chứng tỏ bạn bị ngắn, tiểu ra ngoài bô chứng tỏ bạn bị… ủ rũ!”. Ngay từ ngày hôm sau, toilette nam sạch bóng và không còn quý ông nào lơ đãng nữa.

Kết luận: Hãy chứng minh cho khách hàng thấy vấn đề một cách cụ thể, ấn tượng.

6. Bố mẹ nàng mở cuộc thi tuyển con rể. Chàng A nói, tài khoản có một triệu đô. Chàng B khoe, có biệt thự hai triệu đô. Bố mẹ nàng có vẻ ưng lắm. Chàng C nói, cháu chả có gì cả, thưa các bác. Cháu chỉ có mỗi một đứa con, hiện đang nằm trong bụng của con gái các bác!

Kết luận: Muốn cạnh tranh với đối thủ, cần có tay trong!

(Trang Hạ biên dịch từ truyện cười tiếng Hoa – có sửa chữa 1 số thứ để phù hợp với cảm nhận hài hước của… người Việt).

Filed Under: Đọc, Đọc và suy ngẫm Tagged With: Chuyện cười, phụ nữ, Trang Hạ

Vết thương – Trang Hạ

05/03/2012 by

Có những giai đoạn tôi biết, chỉ có nước mắt mới hiểu những gì chất chứa trong tim. Những vết thương tình yêu thời thơ trẻ làm ta đau đớn tâm hồn ra sao, thì vết thương tình yêu của một người đã trưởng thành, đã từng trải còn sâu xa hơn nhiều lần. Mất đi không chỉ là một người yêu quý, mà là những năm tháng tươi đẹp không còn quay trở lại. Và nó tan biến đi như chưa hề có, như ta chưa hề ấm áp, hò hẹn, chia sẻ những giây phút yêu dấu và gần gũi.

Lúc đó, chỉ có một thứ hiện thực mà ta buộc phải chấp nhận bằng nước mắt.
Tôi nhớ ngày còn đi học, mỗi điều gì không vui tôi thường tìm cách bào chữa cho người kia. Nếu họ hẹn mà không đến đón, phải chăng họ ốm, họ hỏng xe, họ bận gì khác? Nếu họ không rủ ta đi xem phim, phải chăng vì họ rụt rè? Có lần một người bạn trai (suýt nữa thành chồng) biến mất suốt một tuần lễ, tôi tự hỏi có phải công việc quá bận, có phải nhà máy đổi thầu, các em lên vòi tiền, hay ốm? Tôi ngồi một chỗ và bào chữa cho họ.

Khi họ bỏ tôi, tôi nghĩ đó là lỗi của chính mình. Mình đã không làm cho họ cảm thấy hạnh phúc. Một cô gái không biết cách mang lại hạnh phúc cho người xung quanh, thật tồi tệ.

Xen giữa những cơn ngơ ngác ấy, tôi tự đi viện, tôi tự tìm nhà, tôi tự lo liệu đời mình, tôi tự vượt qua những cơn khủng hoảng của đời tôi mà không có ai ở bên. Cho đến ngày hôm nay nhìn lại, thấy nước mắt đúng là người bạn thân nhất, chỉ có nước mắt hiểu lòng tôi.

Vậy những vết thương trong tim, ai mang đến, ai chữa lành?
Tôi nhớ một cuốn sách đọc được hồi nhỏ, có câu đinh ninh mãi trong tim “Đau khổ thay cuộc sống của một kẻ đòi hỏi tình yêu, mà chỉ nhận được dục vọng“.

Đó là gánh nặng cuộc sống mà khi quay về tự đối thoại với mình, tôi mới thấy mệt mỏi. Chỉ chính mình mới hiểu, điều gì làm mình cảm nhận là tình yêu, thứ gì làm ta hiểu đó chỉ là dục vọng. Cho dù người kia cứ khăng khăng đó là tình yêu.
Dục vọng là khi ta muốn được yêu, muốn có được tình yêu. Còn tình yêu là khi ta có thể hy sinh tất cả mọi dục vọng, cho kẻ khác. Kể cả hy sinh chính tính yêu. Như tôi khi đó, sẵn sàng yêu không đòi hỏi gì, không cần đáp lại, không cần danh nghĩa, không cần hứa hẹn, không cần chăm sóc.

Những thứ tình yêu như thế không đến nhiều lần trong đời, hoặc những người làm ta có thể yêu như thế, ta không được gặp nhiều. Biết đâu sau này trên đường đời tôi sẽ gặp họ, nhưng lúc đó tôi đã già.

Nên vết thương trong tim không chỉ là mất mát đổ vỡ, còn là dấu vết một quá khứ đã khép lại trong đau đớn. Một quá khứ hạnh phúc trớ trêu thay thường khép lại trong một vết thương lâu lành. Có nhiều người phụ nữ đã không chữa nổi viết thương để tiếp tục sống. Hãy hỏi cô gái vừa tự tử trong bản tin pháp luật tối qua đi. Có nhiều phụ nữ khác đã không chữa nổi vết thương để tiếp tục yêu, hãy thử hỏi chính cô gái đang náu trong tâm hồn bạn xem. Có phải từ giờ, sau yêu, cô ấy đã đổi thay không?

Tôi rất thích nữ ca sĩ Hongkong Lương Vịnh Kỳ khi cô ấy, trong một bài hát, đã dùng nước mắt để minh họa cho một nỗi đớn đau của đàn bà: “Thì ra tình yêu đau đớn thế. Và em sợ hãi khi em sẽ phải yêu tiếp một lần sau!”. Cô ấy không sợ nỗi đau bằng việc sẽ lại phải yêu lại từ đầu, biết đâu lại còn nỗi đau sau đón chờ?
Nỗi đau vì tình yêu trong tim đàn ông thường giống như đổ vỡ niềm tin. Họ có thể nhanh chóng tìm thấy niềm tin mới, ở một phụ nữ mới, ở nhan sắc mới, ở sự nồng ấm mới, ở hứa hẹn mới, thậm chí trong say mê mới. Còn phụ nữ thất tình chỉ trọn vẹn là đánh mất tình yêu. Bởi vậy, chỉ tới khi tìm được tình yêu khác, mới là thuốc chữa lành cơn đau.

Tôi có thời gian phải vật lộn chữa lành trái tim mình mà không có thuốc nào cho tôi quên.

Tôi không trẻ nữa, nên tôi không tự bào chữa cho họ. Tự nghĩ cớ bào chữa cho người kia, tức là chỉ bởi không dám chấp nhận sự thật, không dám thú nhận ta không còn quan trọng gì với họ nữa. Tôi chấp nhận sự thật, không bào chữa cho họ. Nhìn thẳng vào sự thật đau đớn, đúng, họ không chọn ta vì ta không phải con gái của Bí thư thành uỷ. Họ không chọn ta vì ta xấu. Họ không chọn một cô gái thiếu an toàn. Họ không thích một gánh nặng, họ không thích cuộc sống của ta và cách ta nhìn đời, những giá trị của ta vô nghĩa với họ. Ta buộc phải chấp nhận rằng ta đã thua. Tôi cũng không ngồi hoảng hốt, mà tôi phải chọn gì đó để làm.

Cảm ơn những flashgames bé xíu, đơn giản, đã giúp tôi chống trả lại nước mắt và những cơn khủng hoảng. Có ngày tôi chống trọi tới năm giờ sáng, rồi xuống nhà chạy bộ, sau đó chạy ra bể bơi, cuối cùng chọn một bữa sáng thật thịnh soạn. Nếu đau tới mức không ngăn nổi nước mắt, hãy mượn games để giữ cho đầu óc trống rỗng không nghĩ ngợi gì. Mượn cả những cuộc chạy bộ, thể thao, chơi bóng đúng giờ, hãy nhảy xuống bể bơi đúng giờ để xua những ý nghĩ ra khỏi đầu óc. Lâu dần rồi cũng sẽ quên.

Tôi học được cách quên mà không cần thuốc nào. Cảm ơn sự từng trải giữ cho tâm hồn tôi cân bằng trước những vết thương. Từ một cô gái dễ sụp đổ trở thành một người đàn bà thăng bằng. Dù tôi là người chậm chạp, tôi học mọi điều luôn chậm hơn người khác.

Dù sau đó nhận ra, tình yêu giống như cơn điên tức thời, sau cơn điên ta trở nên dửng dưng.

Filed Under: Đọc, Đọc và suy ngẫm Tagged With: Trang Hạ, Vết thương

Quảng cáo thành công, xã hội thất bại

03/03/2012 by

Con gái tôi thích xem quảng cáo bột giặt, ở trong ấy, có những em bé bẩn thỉu bỗng nhiên sạch sẽ, có một bà mẹ gần như phải chui xuống gậm giường. Con tôi thích hình ảnh ông bố không biết làm gì cả, kể cả việc đơn giản là bỏ làm sao cho lọt một khúc xương vào trong một cái nồi. Ai cũng biết bỏ xương vào nồi thì cầm thế nào, nhưng khi ông bố và đứa con trai (một ông bố tương lai) không biết thì cũng không làm sao cả, mọi người đều cười vui sướng và khoái chí. Bởi mẹ đã có bột canh ngon hơn, mẹ biết làm tất cả, mẹ giải quyết mọi vấn đề ngay lập tức. Bởi đó là mẹ trong quảng cáo. Tôi thấy lòng nặng trĩu.

Vì tôi không thể giải thích cho con tôi rằng, có những bất công trong xã hội mà không thể một sớm một chiều giải quyết. Có những định kiến dành cho phụ nữ dưới lời khen ngợi, có những điều phi lý phụ nữ phải chịu đựng dưới mỹ từ, danh hiệu vẻ vang. Có những ông chồng thành đạt trên sự bóc lột vợ. Và những hình ảnh đẹp đẽ ngọt ngào trong những spot quảng cáo trên truyền hình chỉ bộc lộ sự méo mó của chúng ta về hình ảnh người phụ nữ trong gia đình.

Thử xem nhé, trong những quảng cáo trên truyền hình, người mẹ sẽ mặc đồ nhẹ màu nhạt dịu, ngồi yên trong nhà làm bếp, lo chọn mua sữa cho con uống, lo tìm người chuyển sữa đến tay con, là người rửa bát, là người giặt đồ, lau nhà. Mẹ là người tắm cho em bé, cho con uống sữa ăn bánh, cho con uống thuốc ho. Mẹ là người là phẳng đồ cho bố, phơi quần áo, vừa kiếm tiền vừa lo việc nhà, đang vừa may đồ vừa lo không có nước một lần xả thì quần áo không sạch, ảnh hưởng tới thu nhập gia đình. Mẹ còn là người giữa bữa cơm phải đứng dậy lôi dao thớt ra băm chặt để hầu hạ một ông bố và một ông con đang cau mày trách móc ngồi vểnh đũa sau lưng, chỉ vì thiếu chút nước tương để chấm.

Lần đầu xem những quảng cáo ấy, tôi đã bật cười, vì ở gia đình tôi, nếu giữa bữa cơm hết nước tương, hẳn ông bố sẽ là người đứng ngay dậy dao thớt băm chặt, rồi nhanh chóng pha ngay một bát nước chấm mới còn ngon hơn bát cũ. Cũng không có chuyện phụ nữ vừa phải kiếm tiền vừa phải lo giặt đồ. Đồ thì đã có máy giặt, tất nhiên. Nhưng người đang làm việc (kiếm tiền nuôi gia đình) thì có thể ngồi yên type máy tính cho đến lúc xong việc, người đang rảnh tay sẽ tự động bỏ cuộc bia chiều, cuộc câu cá, cuộc bóng đá v.v… để tắm cho trẻ con, nấu cơm, xếp mâm bát tử tế. Vấn đề là, ông bố sẽ làm trong vui vẻ, và những người ngồi chờ phía sau đâu có ai cau mày trách móc, lắc đầu. Vị trí nhân vật quảng cáo nếu thay bố bằng mẹ, thì trong gia đình tôi, thực chất đã không hề ảnh hưởng gì.

Nhưng trên quảng cáo ở tivi, hẳn sẽ nhận được nhiều lời phàn nàn của xã hội. Chắc chắn nhà quảng cáo không chấp nhận được việc thi rửa bát bằng nước rửa chén Sunlight mà để cho các ông vã mồ hôi đầu gục xuống, mười ngón tay bận rộn cọ cọ quẹt quẹt, các bà đứng thảnh thơi chơi không, đón lấy cái đĩa, chỉ dùng một ngón tay nhẹ nhàng quẹt một cái chứng minh là đĩa sạch. Không đâu, phụ nữ là phải đầu tắt mặt tối, như thế mới thuyết phục được xã hội người tiêu dùng. Nếu nhà quảng cáo nghĩ khác, hẳn họ đã không sản xuất clips quảng cáo như thế. Có quảng cáo tỏ ra ưu ái phụ nữ gia đình bằng khẩu hiệu “cho mẹ nghỉ một tí” thực ra là một sự nhân đạo giả dối, bởi sau lưng nó là quan điểm mặc định: “Mẹ tức là phải bận rộn và vất vả suốt ngày, không được phép nghỉ ngơi”.

Nhà quảng cáo cũng sẽ mãi mãi đưa lên hình ảnh người phụ nữ vạn năng, khéo léo, duyên dáng, ấm áp với con, lãng mạn với chồng. Những hình ảnh thuyết phục hoàn hảo ấy là một thông điệp nói với phụ nữ rằng, chúng tôi là hàng hoá, chúng tôi giúp bạn đạt được điều ấy.

Nhưng hình ảnh hoàn hảo ấy có tốt cho phụ nữ không, tôi nghĩ là không.

Những hình ảnh ấy bóp méo phụ nữ, bắt phụ nữ sống theo khuôn thước ấy của xã hội. Tôi không thể tin nổi có một phụ nữ nào, có thể vừa xinh đẹp trắng da theo thời gian, chăm sóc tóc không gãy rụng, vừa nuôi con hoàn hảo, làm phẳng từng ly trên áo chồng, nấu ăn bằng bột canh tốt nhất nên mọi món đều đượcc hít hà, nhà rộng sạch bong, cái nhà mà chắc chắn nếu đúng là phụ nữ lý tưởng như trong quảng cáo thì có phần tài sản khá lớn phải do mình làm ra góp tiền mua cùng chồng, chứ không phải do lấy nhầm… đại gia hoặc do vừa bán ruộng, được bồi thường giải phóng mặt bằng.

Liệu phụ nữ vừa thành đạt vừa giỏi giang, đảm đang, vừa tế nhị chu toàn, vừa khôn khéo để dành thời gian (ăn cắp được từ thời gian của gia đình hoặc công sở) để chăm sóc chính bản thân mình nữa, có thật không, cho dù người phụ nữ ấy sử dụng tất cả mọi sản phẩm được quảng cáo trên tivi.

Nói một cách đơn giản, ngay chính những chủ nhân sản phẩm, những ông bà tổng giám đốc công ty ấy, hay những người trực tiếp sáng tạo và chế tác clips quảng cáo ấy, họ có được như vậy không? Chắc chắn là không. Vậy tại sao họ dựng lên hình ảnh một phụ nữ hoàn hảo tới mức chuẩn mực của xã hội.

Để làm cho phụ nữ bình thường khi xem chỉ nhận ra rằng, thì ra mình còn thua kém hình ảnh phụ nữ trong quảng cáo. Mình thua kém mặt này hoặc mặt khác, mình muốn được như cô ấy về mặt này hoặc mặt khác. Vì thế, mình sẽ mua dùng sản phẩm này với mong ước làm cho mình gần hơn với hình ảnh phụ nữ được xã hội tôn xưng kia. Và người phụ nữ tiêu dùng tự nguyện trở thành nô lệ của món hàng đó, nghiêm trọng hơn là của triết lý đó: Phụ nữ bị định hình trong xã hội, tuân theo mong ước của xã hội, là nô lệ cho dục vọng muốn được thoả mãn yêu cầu của xã hội, chấp nhận sự mất bình đẳng trong lao động và đóng góp gia đình.

Tôi thấy thật là hài hước. Tôi thấy người phụ nữ chưa hoàn hảo đang ngồi xem ti vi kia mới đúng thật là phụ nữ của xã hội. Cớ sao những mẩu quảng cáo lại làm chị bất an, làm chị mất tự tin, làm cho chị thấy mình thua kém?

Trong thực tế, ở gia đình tôi, ông bố mới là người nấu ăn ngon nhất, người khéo tay nhất, đảm đang nhất, là người nuôi con khoẻ dạy con ngoan, người rửa bát nhanh hơn, người đi chợ tháo vát nhanh nhẹn và tính toán bữa cơm một cách có khoa học hơn, làm sao để mọi người vừa ngon miệng vừa ăn hết sạch thức ăn, lại tiết kiệm. Tôi cũng làm tốt những việc đó, nhưng ông bố gia đình tôi còn làm tốt hơn.

Hãy để người đàn ông tốt hơn, chăm sóc nhiều hơn bản thân anh ta rồi chăm sóc cả mọi người trong gia đình nữa. Nếu những mẩu quảng cáo kia thành công, thì cả xã hội đã thất bại. Những cô con gái bé bỏng sẽ lớn lên với ý nghĩ rằng, mình buộc phải vừa đẹp vừa ba đảm đang, nếu không, mình là hàng thứ phẩm.

Thật khủng khiếp biết bao, khi hàng ngày, bao nhiêu phụ nữ bị đặt lên tóc những vòng nguyệt quế, những danh hiệu vẻ vang, những lời xưng tụng, để rồi bị biến thành nô lệ cho những danh hiệu ấy, một cách vô hình, với sự ủng hộ và tung hô của truyền hình.

( tác giả: Trang Hạ)

Filed Under: Khác Tagged With: phụ nữ, quảng cáo, Trang Hạ

  • 1
  • 2
  • Next Page »