hanhfm

HanhFM.info

♥ ♪ the Train moves not the Station ♫ ♥

April 2018
M T W T F S S
« Feb    
 1
2345678
9101112131415
16171819202122
23242526272829
30  

Lưu trữ tổng hợp

Website hay

  • Alexdang
  • Mr Hói
  • Theo Yêu Cầu – Ngôi nhà nhỏ cho những ước mơ lớn

Bài viết liên quan

  • A Quiet Place – Điều đáng sợ nhất là Sự câm lặng!
  • Black Panther thực chất vẫn là siêu anh hùng do người Mỹ dựng lên.
  • Fargo (1996) – Liệu một bộ phim có nguyên vẹn như nó đã từng xảy ra?
  • Phim ngắn -Trăng chưa cho lúa chín vàng/Hitting Home (Short film)
  • Cô Ba Sài Gòn – Phim Việt hay nhất 2017!

Phản hồi

  • Review NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ – Leila Slimani, Nguyễn Thị Tươi dịch. (hanhfm) | Sách Nhã Nam on NGƯỜI LẠ TRONG NHÀ – Leila Slimani, Nguyễn Thị Tươi dịch.
  • Có cần kể nữa không? – ĐÊM NÚM SEN, TRẦN DẦN. on Những ngã tư và những cột đèn – Trần Dần
  • hanhfm on WOIM ra đi – Trích Nhiệt đới buồn, Phương Rong
  • T. on WOIM ra đi – Trích Nhiệt đới buồn, Phương Rong
  • hanhfm on Mật hẹn – Trích Điều gì xảy ra, ai biết – Kim Young Ha

Phim

Đọc sách đọc đọc và ngẫm Anh Khang cô đơn Colin Firth con song thu bay cuong con gio bac dịch Daniel Glattauer Frédéric Beigbeder Hà Trần Haruki Murakami Hoàng Anh Tú Jan Werner Kẻ ích kỷ lãng mạn Lê Hoàng Lê Quang M20 NG Ngỗng Nguyễn Ngọc Tư Nguyễn Phong Việt Nguyễn Thế Hoàng Linh Nguyễn Thiên Ngân phụ nữ Phan Ý Yên Piano QK2 Rừng Nauy sống sinh nhật tình yêu Tình yêu kéo dài 3 năm Tôi có quyền huỷ hoại bản thân Thơ The King's Speech Trích Trương Tiểu Nhàn Trang Hạ Trung thu Truong Sa Việt Nam VN yêu

Powered by Genesis

  • Đọc
  • Nghe
  • Xem
  • Lời của Gió Radio
You are here: Home / Archives for Hoàng Anh Tú

Cưới, sao phải cuống? – Hoàng Anh Tú

10/04/2012 by

Một đám cưới đẹp nhất là lúc nào? Không phải khi đi xin dâu, đêm tân hôn hay lúc … đếm phong bì. Hóa ra một đám cưới đẹp nhất là khi người ta quyết định sẽ có 1 đám cưới vào ngày x tháng y năm z. Tức là đã đi hỏi ông bà thầy bói nào đó xem ngày. Vì sao nó đẹp? Vì nó là cái mà người ta chờ đợi. Hóa ra, sự chờ đợi cũng ẩn chứa hạnh phúc trong nó. Vì có điều đáng để ta chờ đợi. Không có sự chờ đợi nào, đó mới thật sự là rỗng. Khi bạn biết mình đang chờ đợi điều gì đó thì bạn hãy vui đi. Bởi bạn sẽ chẳng vui nỗi đâu nếu bạn chẳng có điều gì để chờ đợi cả.

Hôn nhân là một câu chuyện dài không có điểm kết (mà chẳng ai khi bắt đầu một cuộc hôn nhân lại mong nó có điểm kết thúc cả). Vì thế, dù buồn hay vui thì nó cũng là một hành trình đòi hỏi nhiều sự hy sinh. Hoa trái sẽ khai sinh từ sự biết điều. Hôn nhân là một chiếc xe chạy với nhiên liệu là sự biết điều. Nó sẽ chết máy nếu như bạn không biết điều. Sự biết điều bao gồm cả khả năng diễm kịch làm người thua cuộc. Trong tất cả các cuộc tranh luận, hãy biết lúc nào cần thua cuộc thì mới có thể tháng cuộc ở các chặng sau.

Cảm giác trở về nhà mình sẽ rất rõ rệt với những người bắt đầu cuộc hôn nhân. Bạn biết từ bây giờ, mọi con đường đều dẫn đến một nơi : Ngôi nhà của mình. Điều đó tuyệt vời hơn bất cứ điều gì bạn đã trải qua. Đây là đích đến cuối mỗi ngày của bạn.

Hôn nhân mang đến cho bạn cả những bữa cơm nữa. Đó là những bữa cơm mà chỉ riêng đôi mắt lấp lánh của người kia cũng đủ khiến bạn không cần đến thịt thà cá mú. Cơm ngon đến tròn lẳn bụng hay vì cảm giác ấm áp khiến bạn no căng? Hôn nhân tuyệt diệu như thế ấy.

Tôi nhớ, ngày tôi đi xin dâu. Tôi nhắn cho một cậu em : Run quá. Cái run của kẻ dại dột lần đầu tiên dám thử sức tại đấu trường lớn : Hôn nhân. Nhưng rồi, sáng hôm sau đêm tân hôn, tỉnh dậy thấy bên cạnh mình là một người phụ nữ. Cảm giác ấy rất kỳ diệu. Cái giường khi ấy chẳng khác gì một con tàu chiến và mình biết, mình sẽ phải chỉ huy con tàu đó cho một hải trình lớn. Đối phó với hàng loạt kẻ thù như sự nhàm chán, sự không biết điều, những mâu thuẫn, khác biệt …

Hôn nhân: Đó là một câu chuyện và thực sự là một câu chuyện nên viết cho cuộc đời mình.

Hoàng Anh Tú

( Trích Anh sẽ cưới em thêm nhiều lần nữa)

Filed Under: Đọc, Đọc và suy ngẫm Tagged With: Anh sẽ cưới em thêm nhiều lần nữa, Cười, Hoàng Anh Tú, Sao phải cuống

Cây cầu không tay vịn – Hoàng Anh Tú

09/04/2012 by

Tình yêu mà không có lòng tin thì khác nào một cây cầu không tay vịn? Yêu kiểu đó, chênh chao và dễ vỡ tim lắm! Tình yêu mà không có lòng tin vào nhau thì đúng là quá mạo hiểm. Phải cỡ nghệ sỹ xiếc mới dám yêu kiểu đó. Thế mà hoá ra, đời còn rất nhiều nghệ sỹ xiếc như thế! Yêu- rất yêu. Còn tin: phải xét!

Tôi đã từng phải kết thúc một tình yêu vừa mới chớm nở chỉ vì phát hiện ra cô gái đó là một nghệ sỹ xiếc. Trước ngày gặp vợ tôi bây giờ, tôi có quen một cô gái. Tất cả mới chỉ bắt đầu bằng sự quý mến không hơn. Nhưng mỗi ngày, cô ấy lại gọi cho tôi không dưới 30 cuộc điện thoại chỉ để hỏi vu vơ kiểu cái này thì thế nào, cái kia thì ra sao? Tôi vốn là kẻ không thích bị kiểm soát. Nhất là khi ấy, với bản tính nghệ sỹ, mơ mộng, tôi giống một con ngựa hoang hơn. Tôi sợ sự kiểm soát ấy. Tôi bỏ trốn. Cho đến mãi sau này, cô ấy vẫn còn hận tôi vì cái cách tôi biến mất khỏi cuộc đời của cô ấy như thế. Cũng có người bạn của tôi lý giải: Nó yêu mày quá mức nên nó muốn nghe giọng mày hàng ngày thôi mà! Khi người ta yêu nhau quá mức sẽ rất dễ khiến người ta làm những việc quái đản như vậy.

Tôi cũng có một cậu bạn khá thân. Chúng tôi, 2 thằng đàn ông không có bất cứ một triệu chứng, biểu hiện nào để có thể nói là có vấn đề về giới tính với nhau. Thậm chí, chúng tôi cũng ít khi gặp nhau. Nhưng rồi, cô bạn gái của cậu ta đã bắt cậu ấy phải đưa máy cho tôi khi chúng tôi ngồi cà phê với nhau. Để chắc chắn rằng cậu ấy nói đúng. Tôi cũng từng nghĩ: Biết đâu, cậu bạn tôi đã làm mất niềm tin nơi cô bạn gái? Cậu ấy đã từng nói dối cô ta chẳng hạn? Nếu đã không tin nhau sao còn yêu nhau? Tôi luôn tin rằng tình yêu mà không có lòng tin thì đó chỉ là đam mê nhau, hấp dẫn nhau. Nhưng cậu bạn đó lại lý giải rằng: Vì cô ta quá yêu tao thôi. Chứ mày biết tính tao rồi, tao có bao giờ léng phéng với ai ngoài nó đâu? Tôi tin. Vì cô ấy đúng là mối tình đầu của cậu ta.

Rồi mới đây, tôi cũng được nghe một câu chuyện như thế. Khi cô gái ngồi với bạn gái của cô ta, cậu bạn trai liên tục gọi điện vào máy cô ấy để chắc chắn rằng cô ấy đang ngồi với bạn gái. Tôi đã từng bảo: Yêu kiểu đó thì mệt lắm!

Yêu kiểu đó thì đúng là rất mệt.

Cho đến lúc này, sau 30 năm sống, tôi vẫn khẳng định quan điểm của cá nhân tôi rằng KHÔNG CÓ TÌNH YÊU NÀO MÀ KHÔNG XÂY DỰNG TRÊN NIỀM TIN CẢ. Yêu nhau mà không tin nhau thì chắc chắn tình yêu đó không gọi là tình yêu.

Nhưng.

Nhưng vẫn có những người đang yêu mà không tin.

Rất yêu anh nhưng kiên quyết chẳng tin anh.

Vì họ đã từng bị lừa dối.

Vì họ có một lịch sử đớn đau về niềm tin bị đánh cắp.

Vì họ luôn sợ hãi kẻ thù nào cuỗm mất tình yêu của họ. Tạm gọi là ghen.

Vì họ thích kiểm soát đời người khác

Hay vì họ cũng chẳng ý thức được rằng họ đang suy diễn linh tinh về một điều không có thậtè Họ không tin vào đối phương mà chỉ tin vào sự suy đoán lăng nhăng của mình.

Vẫn có những tình yêu không niềm tin như vậy.

Và sẽ là bi kịch nếu họ cưới nhau.

Thế nên, tôi luôn cầu trời cho những ai yêu nhau mà không tin nhau thì mãi mãi đừng lấy nhau. Vì có lấy nhau rồi thì cũng bỏ nhau nếu như không sửa trị đầu óc mình, củng cố niềm tin của mình.

Giá trị của niềm tin là danh dự, nhân phẩm, đạo đức, con người, lòng tự trọng.

Nếu bạn đã từng bị nghi ngờ khi bạn hoàn toàn trong sạch. Bạn sẽ hiểu cái đau đớn của sự bị nghi ngờ nó thế nào? Bạn sẽ thấy đau nhói ở tim mình nếu một người bạn thân của bạn nghi ngờ bạn. Chắc chắn đấy! Đau lắm! Xót lắm!

Và nếu bạn từng đau, từng xót vì lẽ đó, bạn sẽ hiểu giá trị của niềm tin lớn như thế nào.

Tôi đã từng bảo vợ tôi: Nếu sau này, Pi mà không tin bố nó, chắc chắn, anh sẽ bỏ nhà đi. Anh sẽ không thể sống bên cạnh con khi nó không còn tin bố nó. Sẽ là khủng hoảng vô cùng, với tôi, nếu như con tôi- đời của tôi- không tin cậy nơi bố nó.

Tin.

Tin một người có khó lắm không?

Hay vì tôi luôn sống cả tin nên thấy điều đó là dễ?

Vì quả thật, tôi sống được đến bây giờ là vì tôi luôn tin vào tất cả những gì tôi yêu thương.

Tôi sợ hãi vô cùng nếu như sự yêu thương nào đó của đời tôi làm cho tôi không còn tin tưởng nữa.

May mà không bao giờ điều đó xảy ra.

Như với em ruột tôi, người không bao giờ thích nói thật, luôn nói dối. Đã từng dối gạt tôi, dối gạt bố mẹ tôi không biết bao lần. Triệu lần, tỉ lần, mỗi ngày, mỗi lời. Song tôi vẫn có thể tin tiếp chỉ cần cô ấy hứa. Dù sau đó, cô ấy có tiếp tục lừa dối tôi, thì tôi cũng lại chỉ cần thêm 1 lời hứa nữa để tin tiếp. Vì đó là ruột thịt của tôi. Vì đó là máu mủ của tôi. Và vì bản thân, trong sâu thẳm con người của tôi còn tình yêu rất lớn với cô ấy. Một tình yêu không định lượng nổi. Và tình yêu thì luôn đi cùng niềm tin. Còn tin là còn yêu và còn yêu là còn tin.

Với vợ con mình cũng vậy. Tôi không bao giờ nghi ngờ cô ấy. Dù cho có thấy cô ấy đi với người khác ngoài đường, tôi vẫn sẽ nghĩ rằng tôi hoa mắt. Tôi luôn tìm mọi cách để biện giải điều đó vì tôi yêu cô ấy. Đơn giản chỉ vậy thôi. Và yêu tức là tin. Còn nếu đã không tin thì tốt nhất nên cắt đứt quan hệ. Vì tình yêu không có niềm tin khác gì cây cầu không tay vịn. Tôi nào phải diễn viên xiếc thăng bằng mà có thể đi qua nổi cây cầu kiểu đó? Có thể có lúc ghen tuông mà nói rằng mình nghi ngờ này kia. Song sự nghi ngờ đó chỉ là một suy nghĩ tức thời. Vì nếu nghi ngờ khiến tôi phải để ý thì chắc chắn, tôi sẽ chủ động nói lời chia tay dù cho chúng tôi đã có Pi Nhắng. Bởi tôi cực đoan vô cùng với thứ tình yêu không niềm tin.

Tin một ai đó cũng chính là yêu một ai đó.

Nói anh yêu em/ em yêu anh sẽ chỉ khiến trái tim này rung động.

Nói anh tin em/ em tin anh sẽ khiến cuộc đời của họ thuộc về mình.

Điều đó có cần dẫn chứng nào để chứng minh không???

Hoàng Anh Tú

( trích trong cuốn Anh sẽ cưới em thêm nhiều lần nữa)

Filed Under: Đọc, Đọc và suy ngẫm Tagged With: Anh sẽ cưới em thêm nhiều lần nữa, Cây cầu không tay vịn, Hoàng Anh Tú

Ràng buộc và tự do – Hoàng Anh Tú

09/04/2012 by

Bạn có đang tự do hay bạn đang bị ràng buộc? Ai đang ràng buộc bạn? Liệu công cuộc khát đòi tự do của bạn là chính đáng và bạn cần tôi phải ủng hộ bạn? Nực cười khi bạn cho là bạn cần tự do trong khi bạn đang thừa thãi sự tự do, bạn kêu ca bạn bị ràng buộc trong khi hàng tỉ người đang thèm sự ràng buộc như bạn.

Bạn thân mến của tôi!

Trong cuộc rượu đến 3h sáng hôm nọ, bạn rượu vào và bạn nói bạn đang đau khổ cùng cực vì sự mất tự do của bạn. Bạn bảo bạn đang đấu tranh cho sự tự do. Bạn bảo bạn không phải cái thứ phụ nữ ngu ngốc chỉ biết chiều chồng yêu con và từ bỏ mọi sở thích, thói quen cũng như những thú vui lành mạnh của bạn. Bạn dẫn chứng ra hàng loạt những con người đang được tự do trong khi bạn phải bó chân buộc tay trong cuộc hôn nhân đến hồi thoái trào của bạn. Lý tưởng và ý tưởng về tự do của bạn được dẫn chứng đầy đủ bằng cô A, chị B có chồng rồi song vẫn bay nhảy đi chơi khắp hang cùng ngõ hẻm. Rồi bạn cũng lại cho rằng bạn không cần bất cứ 1 hình mẫu nào so sánh khi tôi đưa ra cho bạn 20 ví dụ khác về những người phụ nữ đủ tự do không theo cách bỏ chồng ở nhà lúc 1, 2 h sáng để đi chơi với bạn bè. Tức là với bạn, tự do tức là được làm những gì bạn muốn. Không cần biêt điều đó có khiến cho cái sự sống chung của những người khác bị ảnh hưởng. Ồ không, nếu nói thế chẳng hoá ra tôi cũng đang áp đặt bạn ru?

Bạn thân mến!

Tôi – người đàn ông 30 tuổi. Tiền sử của tôi cũng không thua bạn về mức độ khát đòi tự do. Suốt 10 đến 15 năm trước khi lấy vợ, tôi không bao giờ về nhà trước 6h chiều. Không buổi tối nào ở nhà. Và luôn về nhà lúc 11h là sớm nhất còn nếu không cũng là đi xuyên đêm. Tiền sử của tôi còn ác liệt hơn bạn ở chỗ, cả khi đã lấy vợ rồi, thời gian đầu, tôi còn hoang mang đến độ tự hỏi liệu tôi có khả năng sống chung không? Khi mà tôi bắt đầu nhận ra tôi đang thu hẹp không gian sống của mình. Nhưng rồi tôi đã hiểu, tự do không phải là muốn làm gì cũng đc. Tự do không phải là không có những ràng buộc bắt buộc. Tự do càng không phải là đặt bản thân lên trên cảm xúc của người thân. Bởi sẽ không có tự do đâu nếu như bạn muốn đánh 1 ai đó và bạn đánh họ được ngay. Từ ý muốn của bạn đến việc bạn làm được ý muốn đó còn một khoảng cách nữa. Khoảng cách mang tên: Con Người. Nếu ý muốn của bạn chống lại cộng đồng, ý muốn của bạn xâm hại đến lợi ích chung của cộng đồng thì ý muốn đó là ý muốn phát xít, ích kỷ. Giống như Hitle giết người Do Thái vì ý muốn có những người Đức thuần chủng. Cái tự do ấy gọi là tự do tội ác. Bạn nên nhớ, giết 1 con người không chỉ là cầm dao tước đoạt cuộc sống của họ mà khi bạn cầm ý muốn của bạn tước đoạt quyền được sống tử tế của người khác cũng chính là bạn giết họ. Giết một thực thể là tàn ác song giết 1 tâm hồn, một cuộc hôn nhân, một tính cách, một lòng ham sống của nguời khác còn kinh khủng hơn nhiều.

Tự do càng không phải là không có những ràng buộc. Không phải cứ làm đủ trách nhiệm của mình rồi thì bạn có thể làm bất cứ thứ gì bạn muốn. Nếu hôn nhân là những trách nhiệm không thôi thì cuộc hôn nhân đó chí nguy rồi. Vì nếu hôn nhân chỉ là trách nhiệm của người này với người kia thì khác nào những người đang sống trong 1 nhà tù? Hôn nhân cần nhiều hơn những trách nhiệm. Hôn nhân tức là khi 2 con người tự nguyện về sống với nhau, mong ước được sống với nhau. Hôn nhân là bạn ký văn bản cho một cuộc đời chung mà trong đó bên nào cũng có thể sẽ khiến đối phương của mình đau đớn. Hôn nhân có những ràng buộc nhất định. Ràng buộc không phải theo trách nhiệm mà là theo nhu cầu tương lai, theo sự thoả mãn hiện tại cho đủ cả 2 bên. Những cuộc hôn nhân chỉ làm cho đủ trách nhiệm người vợ, người chồng thì khác nào đi làm phải có trách nhiệm với công việc được giao phó? Hôn nhân không giống công sở bạn thân mến ạ! Trong hôn nhân không có sếp và cũng không có công việc hoàn thành theo chỉ tiêu. Nếu bạn cho là bạn đã đủ trách nhiệm với con cái và với chồng mình thì phỏng có hôn nhân để làm gì? Một cô Oshin mới cần những chỉ tiêu đẹp lòng ông bà chủ nhà chứ một người vợ hay một người chồng mà nói “Tôi thấy mình hoàn thành trách nhiệm của tôi với gia đình” thì xin lỗi, anh đã bị sa thải ra khỏi cuộc hôn nhân này. Hôn nhân phải là một cơ nghiệp trọn đời của 2 người chứ không phải một công việc nhất thời.

Bạn thân mến!

Có lẽ bạn đã không có ý thức một cách đầy đủ và hoàn chỉnh về GIA ĐÌNH. Đó là nơi mà sự tha thứ có thể lặp lại cả triệu lần cho cùng một lỗi sai phạm. Đó là nơi mà cái đẹp của người vợ, người chồng không nằm trong cách cư xử hay hình thể. Nó nằm trong sự tự tin của mỗi người khi đứng trước cuộc đời. Tức là một người vợ đẹp là người khiến chồng mình tự tin, tự hào mỗi khi kể với mọi người về vợ họ. Và ngược lại, người chồng giỏi là khi vợ anh ta không than phiền với bạn bè hoặc than phiền với bạn bè một cách ngây thơ và trách yêu về những lỗi của chồng.

Đó là nơi mà người ta sống đời ở kiếp với nhau chứ không phải là so đo xem sống với người này có ổn không? Tức là họ dù đang giận điên lên với chồng (hoặc vợ) nhưng cũng sẽ xù lông nhím nếu ai có ý xấu với vợ hoặc chồng mình.

Đó là nơi tình yêu thực tế. Người ta yêu nhau không chỉ vì những cử chỉ lãng mạn hay sự quan tâm, thấu hiểu. Không chỉ vì thế mà còn và chắc chắn là vì con cái của họ có một ông bố tốt, một bà mẹ tốt. Tức là không một mảy may nghi ngờ chồng mình là lựa chọn duy nhất và số 1 cho vị trí cha của con mình. Và ngược lại. Tức là cảm thấy yêu vợ mình hơn qua cách vợ mình chăm sóc và yêu con của mình. Và ngược lại.
Đó là nơi bạn muốn trở về mỗi ngày khi bạn đã mỏi gối chùn chân. Không phải là để có ai đó xoa bóp cho bạn (nếu có thì quá tốt) mà là vì đó là nơi bạn an toàn nhất.

Đó là nơi bạn muốn đi tiếp con đường xa hút phía trước mà không phải đắn đo về khả năng bạn mất nó.

Bạn có thể yêu gia đình mình theo cách của bạn song chắc chắn, bạn sẽ chỉ là kẻ nói láo nếu như bạn bảo bạn đã làm đủ trách nhiệm của bạn với gia đình. Bạn thân mến ạ, với gia đình không bao giờ là đã làm đủ trách nhiệm. Và nếu ai đó đòi hỏi bạn phải có trách nhiệm với gia đình thì chứng tỏ bạn đã không có gia đình từ lâu lắm rồi hoặc người đó cũng chẳng biết thế nào là gia đình, anh ta chỉ nghĩ gia đình tức là 1 cái nhà có vợ anh ta ngồi chồm hỗm ở đó.

Bạn thân mến!

Bạn đã cãi lại với tôi về quan điểm của bạn. Bạn cho rằng đấy là cách nghĩ quá ư cổ hủ, truyền thống và không phù hợp với xu hướng phụ nữ hiện đại ngày nay? Bạn kêu đòi bình đẳng giới. Đàn ông phải trông con, rửa bát, quét nhà như phụ nữ. Đàn bà đâu phải chỉ biết rúc vào xó bếp mà còn phải mở rộng giao tiếp và lăn lê quán xá. Ôi, bạn khiến tôi chạnh lòng nghĩ đến việc một mai, theo bạn, đàn ông sẽ son phấn ra đường và ngồi chờ cơm vợ. Bạn ơi, chức năng giới tính quyết định sự phân công xã hội chứ không phải đàn ông làm được thì đàn bà cũng làm được. Tức là người đàn ông không thể đủ tỉ mẩn, khéo léo và nhạy cảm vì nhiễm sắc thể của họ, vì đặc trưng giới tính của họ. Giống như tôi hay bảo với con mình: Con là đàn ông thì con phải đứng đái chứ con không thể đái ngồi như phụ nữ được. Và tôi cũng bảo cháu tôi “Con là con gái thì con đừng đái đứng”. Bạn đừng cứ đứng dạng chân đái bổng vào toilet và tự đắc rằng bạn đã làm được điều mà đàn ông hay làm. Cái ngu si nhất của phụ nữ là muốn giống như đàn ông. Giống như đàn ông là chuyện ngu ngốc vì đàn ông chẳng hơn đàn bà. Giống như họ tức là muốn chồng người khác làm chồng mình đấy bạn thân mến ơi!

Bạn thân mến!

Bạn khóc đòi một tự do cho bạn bằng cách tước đoạt cuộc sống hôn nhân của bạn những cơ hội để nó được sống. Bạn quên mất rằng bạn đang có tự do. Bạn tự do lựa chọn chồng. Bạn tự do trong cái ăn, cái mặc. Bạn tự do trong cách suy nghĩ. Bạn tự do trong chính cuộc hôn nhân này của bạn. Bạn muốn nó đi tiếp hay chấm dứt là quyền của bạn. Còn cái gọi là tự do mà bạn đang khát đòi kia thực sự ra chỉ là những bao biện ham chơi. Vì sự nghiệp đi chơi vĩ đại của bạn. Bạn hợp thức hoá cho nó bằng việc bạn stress, bạn cần phải thư giãn bằng những cuộc đi chơi. Bạn thuyết phục chính bạn rằng bạn chỉ đi với những người bạn gái thân của bạn, với chồng của bạn thân của bạn. Tức là bạn an toàn. Bạn đi chơi lành mạnh. Nhưng nó sẽ lành mạnh và đúng chỉ khi chồng bạn không phải lúng túng nói dối với con bạn là bạn đang đi công chuyện. Nó sẽ chỉ đúng nếu như bạn độc thân. Nó sẽ chỉ đúng khi bạn chắc rằng cuộc đi đó không gây ảnh hưởng cho những người đầu gối tay ấp với bạn. Và nếu chồng bạn cũng nghĩ như bạn thì liệu ngôi nhà của 2 bạn có thành nhà trọ không? Và nếu anh ta cũng bỏ đi chơi với bạn bè của anh ta thì 2 bạn có còn là một gia đình? Hay đó lại là cuộc đua của những kẻ hiếu thắng? Bạn về nhà sớm hơn chồng thì bạn sẽ thấy ngôi nhà của bạn trống trải đến nhường nào? Và nếu bạn về muộn hơn chồng bạn, bạn sẽ ôm 1 gã say hôi rình chứ? Và nếu sự việc liên tục trong 1 khoảng thời gian dài thì bạn sẽ thế nào? Có lẽ hôn nhân sẽ dẹp tiệm. Vậy thì sự hiếu thắng kia chẳng hoá ra là để có lý do cho cuộc hôn nhân này tan ư? Vậy thì việc gì phải thế? Hãy cho nó tan đi mà không cần phải tạo cớ. Tôi đã từng nghe một người phụ nữ chửi chồng không ra gì và tôi tự hỏi, đến lúc nào bạn sẽ chửi chồng bạn như thế một khi cuộc hôn nhân này tan vỡ?

Bạn thân mến!

Đừng chơi trò tìm kiếm cái quý giá sau khi đã đánh mất nó. Đấy là một trò sến nhất của cuộc đời. Trớ trêu rằng con người vẫn thường hay mắc phải nó khi đã quá đầy đủ. Giống như tủ lạnh thừa mứa đồ thì không ăn đến khi mở tủ lạnh ra thấy không có đồ ăn thì bụng lại réo đói. Bởi con người là giống tham lam nhất trần đời. Có 1 lại muốn có 2. Có 2 lại đòi có 3. Có 3 lại đòi có 4 và chấp nhận bỏ đi 1, 2 hoặc thậm chí 3 để có được cái 4 ấy. Rồi khi sụp đổ xuống rồi lại trách tiếc mình đã bỏ đi 1, 2, 3.

Ràng buộc là để vững chắc mà đi xa hơn. Càng có nhiều những ràng buộc càng chứng tỏ bạn đang có nhiều đồ mang theo.

Còn tự do. Bạn càng tự do bao nhiêu thì bạn sẽ càng cảm thấy cô đơn bấy nhiêu.

Bởi thế mà dù nặng trịch và xấu xí, cái mỏ neo vẫn là thứ cần thiết cho một con tàu. Con tàu nặng bao nhiêu thì cái mỏ neo ấy càng lớn và nặng bấy nhiêu. Thì mới có thể neo đậu lại.

Bởi thế mà người độc thân nhìn vào cuộc hôn nhân bạn bè mà thèm muốn trong khi người trong cuộc lại mong muốn chạy bổ ra ngoài.

Bởi thế mà rượu hôm nay càng uống vào mà càng thấy chẳng say cho nổi. Nước mắt thì mặn sao chỉ chảy ngược vào trong? Lòng khát thì nước nào đủ nguôi?

Bởi thế mà tôi cũng chẳng muốn về nhà để ngồi đây cùng bạn chờ trời sáng. Đâu cứ phải sau cơn mưa trời mới sáng? Bởi sau mưa, nếu mưa quá lớn, trời sáng càng lộ ra nhiều rác rưởi và tiêu điều. Mong trời sáng thì cần gì phải viện đến cơn mưa? Bởi thời gian tuần hoàn, trời sẽ sáng vì đến lúc nó phải sáng. Như hôm nay, như ngoài kia, như bạn, như tôi.

Hoàng Anh Tú

trích trong cuốn “Anh sẽ cưới em thêm nhiều lần nữa”

Filed Under: Doc sach, Đọc, Đọc và suy ngẫm Tagged With: Hoàng Anh Tú, Ràng buộc và tự do

Mắc kẹt ở thiên đường – Hoàng Anh Tú

09/06/2011 by

Thiên Đường là tên một nhà nghỉ. Nhà nghỉ đó nằm sâu trong một cái nghách nhỏ.
Bên cạnh nhà nghỉ đó còn hai, ba nhà nghỉ khác nữa mang những cái tên cũng rổn rẻng không kém. Nào là Thành Thân, Điểm Hẹn, Hướng Dương… Nhiều lần, chúng tôi đèo nhau đi qua đó, đứng xa xa trước cổng nhà nghỉ Thiên Đường. Rồi lại đi về. Lần nào cũng vậy, Linh đều bảo tôi:

– Nhất định! Nhất định lần sau chúng ta sẽ vào trong đó, anh nhé! [Read more…]

Filed Under: Đọc Tagged With: Hoàng Anh Tú, Mắc kẹt ở thiên đường