
Không một lời thoai… chỉ qua những cử chỉ… hành động… những dấu hiệu… những trang giấy… trên một nền nhạc sống động… Chỉ với 12 phút đạo diễn người Úc Patrick Hughes đã khiến cho người xem trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau… Từ chăm chú… tò mò… có lúc thở dài… có lúc ngạc nhiên… thất vọng… rồi mỉm cười đắc ý… Và khi bộ phim kết thúc, người xem lại như thấy một phần của mình trong đó. Đó là cuộc sống với những ngày dài lặp đi lặp lại với những công việc nhàm chán, là cảm giác cô đơn lạc lõng giữa trốn đông người, là cảm giác nhút nhát, tự ti với chính bản thân mình, là trạng thái vô cảm với mọi người xung quanh… Nhưng khi tình yêu đến, mọi thứ đã trở nên thay đổi.
Trong cuộc sống, có những điều có thể làm thay đổi cuộc sống của chính bạn… những điều đã qua đi mà chúng ta sẽ không bao giờ có thể làm lại… Đã bao giờ bạn cảm thấy hối tiếc một việc gì đó mà chúng ta đã làm hoặc chưa làm, đã nói hay chưa nói? Hãy xem, lắng nghe và cảm nhận những cảm xúc mà bộ phim sẽ mang đến cho bạn.
Bạn sẽ không bao giờ biết khi nào quá khứ gõ cửa tâm hồn bạn, và quá khứ sẽ đưa bạn về đâu…
Và rồi những mùa hè lại qua đi, mình không còn gặp lại bạn nữa, nhưng những gì còn đọng lại trong ký ức của mình là những tỉnh cảm rất ngây thơ, trong sáng. Là hồi học lớp 3, bạn quay xuống tặng mình 1 chiếc bút kim tinh được khắc hoa văn rất đẹp vì mình vừa đoạt giải “Nét Đẹp Đội Viên” ở trường… Là những mùa hè bạn về Ninh Bình, và không quên đến nhà mình chơi… Những buổi gặp gỡ chỉ là những câu chuyện học hành, về tụi bạn cũ ở lớp, về cuộc sống của bạn khi dời Ninh Bình lên Hà nội… Những khoảnh khắc ấy chỉ còn là những bóng hình còn in lại qua những tia nắng hắt cuối chiều, rồi dần dần hòa vào bóng tối của màn đêm đen.
Thỉnh thoảng gặp lại những người bạn cũ mình cũng hỏi tình hình của bạn, nhưng không có tin tức gì. Đôi khi mình cũng tự hỏi nếu hôm ấy chúng mình không im lặng … không vội vã chia tay thì sao nhỉ?… Và mình đã tìm được câu trả lời: thì lúc này đây mình không còn hối tiếc về sự im lặng đó. Nhưng không phải sự hối tiếc nào cũng hối tiếc cả. Mình đã tìm thấy hạnh phúc của cuộc đời mình, có lẽ bạn cũng vậy, hoặc chưa… Nhưng mình cũng không muốn cố gắng để tìm lại bạn, vì chúng ta đã đi trên những con đường khác nhau, và bởi vì mình muốn giữ lại những khoảnh khắc đó thật vui tươi, trong sáng như những tia nắng hè. Có thể một ngày nào đó chúng ta sẽ tình cờ gặp lại nhau… Mình tin khi đó mình sẽ không im lặng đâu.
Bạn có đến không? Đoàn tàu có thể đi, nhưng nhà ga vẫn ở đó.
A League of Their Own’ quotes
Đôi khi chẳng cần dùng lời để nói ra tình cảm của mình… chỉ cần 1 dấu hiệu nào đó… Và sự im lặng đủ để chú ý lắng nghe và cảm nhận.
p/s: Xem xong bộ phim và mình chợt nhận ra rằng chẳng cần câu hỏi: em có yêu anh không? Chẳng có lời đề nghị: em có đồng ý lấy anh không? hay em làm vợ anh nhé… thế mà mình cũng có chồng, có con *.*