Sự im lặng của mẹ

Mẹ tôi đôi khi hay bù lu bù loa – tôi vẫn nghĩ bà nói nhiều. Nhưng thật ra có 1 sự im lặng ở trong bà khiến cho tôi đôi khi quên mất nó: đó là tình yêu của mẹ. Và tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

Cảm ơn mẹ đã im lặng khi con cáu với mẹ, khiến mẹ buồn lòng nhưng không bao giờ mẹ bỏ con. Mẹ vẫn luôn âm thầm bên con, nhắc nhở con, yêu thương con cho đến khi con nhận ra tình yêu ấy luôn luôn ấm nồng trong tim mẹ.

Cảm ơn mẹ đã im lặng, sự im lặng ấy khiến con thấy mình thật có lỗi, nhưng mẹ ơi con không ân hận đâu, vì  dù có những lúc con cáu với mẹ, nhưng không bao giờ con nghĩ đến chuyện: Mẹ không phải là mẹ của con. Bởi vì con là con của mẹ và mãi mãi Mẹ là  mẹ của con mà không phải là một ai khác.

Có những kẻ làm con, sau khi moi tim bố mẹ mình ra ăn, lúc bỏ chạy vấp ngã, làm rơi trái tim xuống đất. Trái tim, đầy bùn đất, đã nói: “Con à, con có sao không?” – Đọc câu truyện này thấy sao mà… thấm thía quá.

1 người bạn nhắc lại bài thơ này trên FB khiến mình copy bài này  trên mạng post lên blog

Thơ viết trên tường nhà dưỡng lão

Con ơi! Khi con còn thơ dại,
Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm
Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi
Những kỷ niệm về những năm tháng mẹ con mình sống bên nhau
Làm mẹ nhớ thương da diết
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con chờ mẹ chút
Cho mẹ suy nghĩ thêm
Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì
Mẹ cũng quên…
Con ơi! Con quên là mẹ con ta đã tập luyện hàng trăm lần
Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời?
Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp
Những câu ngây ngô, hàng trăm câu con hỏi từ đâu
Nên nếu mẹ lỡ kể lể nhiều lần những câu chuyện móm răng
Ngâm nga những khúc ru con thời con bé
Xin con tha thứ cho mẹ
Xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé!
Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụn vặt trong nhà!
Con ơi! Giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giày,
Ăn cơm vãi đầy vạt áo
Chải đầu tay bần bật run
Đừng giục giã mẹ
Xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm
Mẹ chỉ cần có con ở bên
Mẹ đủ ấm.

Con ơi! Bây giờ mẹ đi chân không vững, nhấc không nổi bước
Mẹ xin con nắm tay mẹ
Dìu mẹ, chậm thôi
Như năm đó….
Mẹ dìu con đi những bước đầu đời.

(Bài thơ viết trên tường viện dưỡng lão)

Chỉ vô tình lướt web, con đọc được bài thơ này. Không lạ với nhiều người nhưng chất chứa trong con nhiều cảm xúc. Con nhớ lại vài ngày trước, mẹ con ta đã cãi nhau như thế nào. Con vô tư nói, vô tư than phiền về cách mẹ quản lý con. Mẹ chỉ ngồi đấy, im lặng nhìn con và chờ con “nguội” bớt. Con biết trong gia đình, con luôn là đứa con nóng tính nhất. Bố thường than rằng: “Con gái thế thì làm sao lấy chồng”. Nhưng không hiểu sao, tình cảm lấn át lý trí, con đã quên mất cái sai của con như thế nào. Con cứ nói và không chờ nghe câu dặn dò từ mẹ.

“Sau này làm mẹ rồi con sẽ hiểu. Những bà mẹ luôn có tính nhẫn nại đến bất ngờ”.

Mẹ nói với con như thế rồi lặng lẽ về phòng. Hình như có giọt nước mắt nào đó đọng trong khóe mắt mẹ. Phút chốc, con thấy… dường như con sai rồi…

Bắt đầu một tuần không có mẹ. Con thấy cái tự do mới khỏe khoắn làm sao. Con được vui đùa cùng bạn bè. Về nhà mà không ai quản thúc. Con bắt đầu thấy thích… nhưng cũng cô đơn…

Sao thế mẹ?

Ngày hôm qua về nhà, trong khi dọn phòng con tìm lại được một thứ. Bức tranh hình hoa cúc với những nét vẽ nguệch ngoạc của con ngày xưa. Bức tranh với lời chúc chân thành nhất mong cho mẹ khỏi bệnh.

Con lần giở lại những trang hồi ức xưa…

Ngày con và mẹ còn là “bạn bè thân thiết”…

Hình như con nhớ… Cấp I mẹ lau nước mắt cho con trong lần đầu tiên bị vấp té tại sân thể dục. Mẹ ôm con vào lòng và nói “không sao đâu, con à”…

Hình như con nhớ… Con đòi bằng được món đùi gà rán. Ngày ấy nhà ta còn khó khăn lắm mẹ nhỉ? Mẹ hy sinh số tiền tiết kiệm của mình để làm vừa lòng con…

Hình như con nhớ… Con vào cấp II… Tết… Mẹ đã không thèm mua cho mình bất cứ bộ đồ mới nào để tặng con chiếc váy thật xinh… Dù anh hai và anh ba phải mặc đồ cũ.

Hình như con nhớ… Mẹ đã tự hào thế nào khi con gái mẹ được danh hiệu học sinh giỏi vòng Tình rồi thi đậu vào trường Chuyên… Con thấy mắt mẹ lấp lánh niềm vui… Nhưng cả tối đó con bỏ mẹ để dành thời gian cho đám bạn du hí vài vòng…

Hình như con nhớ… Con có mối tình đầu tiên nhưng cũng nhanh chóng tan vỡ. Con khóc. Ngồi một góc trong sân trường không chịu về. Mẹ im lặng ôm con vào lòng cho con một chốn trở về bình yên. “Khóc đi con, đôi khi bị tổn thương cũng là một cách để trưởng thành”.

Hình như con nhớ… Mẹ đã lo lắng thế nào khi con bắt đầu luyện thi Đại học. Con lo một thì mẹ lo mười. Mẹ chạy đôn chạy đáo mua đồ ăn cho con. Đôi khi lại khổ sở tìm cách chữa trị chứng biếng ăn của con. Con đậu vào Đai học rồi mặc sức cùng đám bạn tổ chức những chuyến đi xa. Con vô tâm lắm phải không mẹ?

Hình như con nhớ…

Hình như….

Hình như…

Hình như… con đã đánh mất tuổi thơ rồi phải không mẹ?

Tuổi thơ có mẹ, có những tháng ngày con còn là đứa con “ngoan”…

Một bộ phim từng nói thế này…

“Có những kẻ làm con, sau khi moi tim bố mẹ mình ra ăn, lúc bỏ chạy vấp ngã, làm rơi trái tim xuống đất. Trái tim, đầy bùn đất, đã nói: “Con à, con có sao không?”.

Con đọc, và thấy khóe mắt mình cay cay…

Thời gian làm con thay đổi… và làm con quên mất tình cảm gia đình…

Cho con khóc lần này…

Để một lần nữa… con xin mẹ tha thứ…

Mẹ ơi!….

Cho tôi xin một xé đi về tuổi thơ…

Comments

comments

Rate this post

Related Posts

Mẹ ơi sao mình lại ăn thịt các con vật?

– Mẹ ơi sao mình lại ăn thịt các con vật? – Vì chúng ta ăn là để lớn lên. – Mình không ăn thì sao? – Mình không ăn thì sẽ không lớn được. – Mình không ăn các con vật thì con vật có ăn mình không? -…. Có con vật nó ăn…

Maximilian Hecker

Chẳng hiểu sao mình lại ghét mùa xuân đến thế… Ghét cái khung trời u ám… mưa lâm thâm… đường trơn, ướt… sàn nhà, quần áo, đồ đạc… tất cả cũng ẩm thấp, ủ rột… Còn không khí mang đến một cảm giác khó chịu, chẳng hiểu mình đang nóng, hay đang lạnh. Và mùa…

Mặt Trời Mù – Curzio Malaparte

Cái làm hư hỏng con người, cái làm cho con người trở nên dữ tợn, hèn nhát, ích kỷ, chính là ý thức về cái chết. Loài vật chúng nó chỉ có cái bản năng sinh tồn, có thể là một linh cảm xa xôi nào đó. Nhưng loài vật không ý thức cái chết.…

Mật hẹn – Trích Điều gì xảy ra, ai biết – Kim Young Ha

Thuốc lá nàng hút bao giờ cũng là hiệu Gauloise . Gió sông cuộn lấy làn khói thuốc nhả ra từ phổi nàng, bay lên hư không và lan toả ra. Giống như là chờ đọi. Làn khói bay ngang qua chỗ tôi, bay cao hơn, đến nơi hơi nước ngưng tụ đợi lúc rơi…

Marriage Story – Một cuộc hôn nhân đẹp

Marriage Story là một bộ phim về một cuộc hôn nhân đẹp như mơ giữa một nam đạo diễn và một nữ diễn viên. Kết quả cho tình yêu của họ là một cậu con trai kháu khỉnh. Họ đã có một cuộc hôn nhân thật hạnh phúc cho đến khi… xem phim bạn sẽ…

Marley và tôi

Tôi thấy lúng túng bởi nỗi tiếc thương sâu sắc đến nhường nào dành cho con chó này, sâu sắc hơn đối với vài người mà tôi từng biết. Không phải tôi coi cuộc đời một con chó ngang với cuộc đời của một con người, nhưng ngoài gia đình tôi ra, có rất ít…