Hôm nay, đi mua vé, tình cờ lại đứng mua vé cùng phim với 1 em trai. Nhầm lẫn thế nào chị bán vé cứ bán cho cậu em kia 1 cặp, trong khi cậu ấy đi một mình. Thế là vé xé đôi đưa mỗi người 1 cái. Và mình được ngồi cạnh với 1 bạn trai xinh xắn đáng yêu :))) Trong lúc chờ đợi chợt nhớ đến vụ “chạm chán” Trần Thanh Hải
p/s: Đang “trạng thái” thì em nó comment luôn :))))
Mình vừa “Sống sót” trở về. Cảm giác tuyệt hơn cả Argo & Zero dark thirty ( dù rằng “i’m thirty” )
Argo thì quá là “hoạt hình” còn Zero dark thirty thì “phim truyền hình”, nhưng Lone Survivor chân thực một cách “dã man”. Dù độ bắn nhau không nghệ thuật như trong Death Sentence nhưng lại mang đến cảm xúc thật như mình đang ở phía bên kia của nửa vòng trái đất.
Hy vọng là sau phim này em sẽ không nhầm anh Mark gì gì đó (tên dài khó nhớ) với anh Matt Damon. Quả thật là cho đến khi xem Departed mới biết 2 anh này là 2, còn trước cứ nghĩ là 1
Ngày mai dự định đi “viết huyền thoại” với bạn “Sao Bự” trước khi bạn ấy bị “đổi ngôi”
Lúc xem cũng nghĩ nếu xem phim này trên ipad mình còn thấy hay không? Mình nghĩ là vẫn hay, tính mình được cái rất kiên nhẫn khi xem đoạn mở đầu nào có tính dài dòng nhưng chân thực về cuộc sống. Nhớ lại như A Better Life hẳn phải kiên trì lắm mình mới không đi ngủ sớm để thức xem cho hết phim. Và lại nhớ vụ Captian Phillips hôm trước, chuyển phim ngay 3 câu thoại đầu tiên. Hôm nào sẽ xem lại Phillips sau, nhưng xem phim mà kiểu lời thoại như trong phim thì nên chuyển xem phim khác thiệt ?
Lone Survivor mình thích vì nó chỉ nói về câu chuyện có vẻ riêng tư và chẳng có chiến dịch gì “ghê gớm” của 4 người lính Mỹ, trong những căn cứ quân sự bình thường không cần có sự xuất hiện hoành tráng của FPI, nhà trắng. Một vài chi tiết hài hước đan cài thú vị không tạo cảm giác cố tình. Câu chuyện đơn giản nhưng bất ngờ, cộng thêm những cảnh chiến đấu hết sức chân thực khiến phim thật sự rất chân thực =))))
Comments
comments