
Sáng nay nhận được một email với những dòng tâm sự về ca khúc Nỗi nhớ mùa đông. Vậy là lại hì hục lên khung kịch bản, lục tìm về hoàn cảnh ra đời bài thơ mà nhạc sỹ Phú Quang đã phổ nhạc, thật tình cờ là nhà thơ Thảo Phương đã “về với mùa đông” vào một ngày tháng 10 năm 2008.
Mọi con chữ vẫn còn ngổn ngang trong file bản thảo, nhưng muốn blog 1 chút vì nhớ đến 1 tấm ảnh Nghĩa chụp mình trong chuyến công tác Hà Giang. Nó rất hợp với bài thơ, tâm trạng mình lúc này.
Không Đề Gửi Mùa Đông
Thơ Thảo Phương
Dường như ai đi ngang cửa,
Hay là ngọn gió mải chơi?
Chút nắng vàng thu se nhẹ,
Chiều nay,
Cũng bỏ ta rồi.
Làm sao về được mùa đông?
Chiều thu – cây cầu…
Đã gãy.
Lá vàng chìm bến thời gian,
Đàn cá – im lìm – không quẫy.
Ừ, thôi…
Mình ra khép cửa,
Vờ như mùa đông đang về!