Khoảng hơn tuần nay mình không xem film trước khi đi ngủ vì thường ru con ngủ xong là cũng díp mắt lại luôn. Đêm nay con ngủ nhanh hơn, thế nên bật TV lên coi, rất thú vị là xem ePad – 1 show giới thiệu film trên kênh Max có 1 anh đẹp trai thường có rất nhiều tư thế thoải mái trên 1 chiếc sofa, hay ôm 1 bát popcorn to đùng và lải nhải về phim ảnh. Tối nay anh dẫn rất thú vị đại loại là: Những người mẫu không nên đóng phim và nên trở lại sàn diễn và tôi cũng là 1 người mẫu dấn thân qua truyền hình… rồi nếu các bạn có tình cờ bật TV lên và đang chuyển kênh thì điều khiển bị hết pin nên không thể chuyển qua kênh khác được nữa và đành phải xem show này… Nói chung là hóm hỉnh, hài hước và khiến mình “thèm thuồng”: làm thế nào để giới thiệu thú vị như thế nhỉ? Rồi khi chương trình này hết thì mình chuyển qua 1 loạt các kênh nhàm chán khác, cuối cùng dừng lại HBO xem Nights in Rodanthe – Đêm thiên đường, dù phim này đã xem rồi.
Mình đã xem phim này cũng trên TV và thấy thích, nhưng tối nay xem lại mới thấy thấm từng lời thoại và hiểu được ý nghĩa thực sự mà lần đầu xem mình chưa nhận ra. Rồi quyết định bật máy tính lên để viết lại những cảm xúc đang trào dâng.
Đó là cảnh người con trai đến gặp người yêu của bố mình, chẳng cần nói gì thêm ngoài câu chào và giới thiệu bản thân, nhưng cô ấy đã hiểu có chuyện gì đó chẳng lành. Rồi người con kể lại cuộc sống của 2 cha con khi họ mới gặp lại sau bao năm rạn nứt, nhưng ông đã qua đời trong cơn bão. Mình nhớ không hề có câu: ông ấy đã chết… mà người con trai đã nói: cô đã cứu sống ông ấy.
Đó là cảnh con gái của cô ấy trở về nhà thấy mẹ không được vui, kể từ ấy cô bé thay đổi và yêu thương chăm sóc mẹ hơn. Lúc này mình nhận ra ông ấy cũng đã cứu sống cô ấy.
Điều tuyệt vời mình nhận ra ở bộ phim chính là khi người không còn nữa vẫn có thể sống lại trong trái tim người còn sống. Đó là người cha đã từng xa lạ với người con trai, để khi 2 cha con gặp lại, khi người cha không còn nữa thì hình ảnh ông của ngày xưa đã sống lại trong trái tim của người con trai. Đó là làm sống lại tình yêu của cô con gái với người mẹ của mình.
Mình chẳng học điện ảnh hay phê bình gì cả nên viết cứ thấy lủng củng sao ấy và chẳng biết diễn đạt thế nào về cảm xúc sau khi xem cả, chỉ biết rằng mình đã khóc kể từ câu: Cô đã cứu sống ông ấy…
Lên mạng search phim này mới phát hiện ra nó dựa theo tiểu thuyết cùng tên của Nicolas Sparks. Đến hôm nay thì có thêm 1 nhà văn nữa mình cực kỳ hâm mộ. Cuốn tiểu thuyết này hình như chưa được xuất bản ở VN, nhưng với Nhật Ký & Đoạn đường để nhớ thôi và giờ đến phim này đã quá đủ để mình thấy sự tinh tế trong những tác phẩm của ông. Muốn tối nay được xem ngay Dear John và The Last Song.
Vì bài viết không hay nên copy-paste 1 số bài viết hay về phim này:
Một lần, ta đã chạm vào nhau…
Những đêm ở Rodanthe thật sự là những đêm thiên đường với hai người tình không còn trẻ nữa. Hạnh phúc bên nhau quá ngắn ngủi và còn lại là nỗi mong nhớ dài lâu, bất tận. Xót xa cho Adrienne và ngậm ngùi cho Paul nhưng lòng người xem không hề ủy mị. Bởi chỉ một lần chạm vào nhau, cho ta khám phá chính mình cũng đã đủ cho một cuộc đời…
Adrienne Willis (Diane Lane), người cần một tuần ở Rodanthe vừa để giúp cô bạn gái quản lý nhà trọ, vừa để quyết định xem có nên cho chồng mình trở lại hay không. Suốt bảy tháng qua, anh ta đi hoang với một cô môi cong xinh đẹp, bỏ mặc chị một mình. Bác sĩ Paul Flanner (Richard Gere) sau một ca phẫu thuật không thành công đã đến Rodanthe để xin lỗi chồng và con của nạn nhân – một cuộc xin lỗi đầy khó khăn với người bác sĩ lừng danh, sẵn sàng chấp nhận là một người cha không tốt, người chồng không tốt nhưng phải là bác sĩ giỏi nhất.
Ba đêm và bốn ngày, họ chạm vào đời nhau. Ban đầu khe khẽ, với bữa ăn mà bác sĩ Paul không thích ăn một mình. Rồi cơn bão đã thật sự đưa họ đến gần nhau, rồi những lời khuyên ân cần và cả sự bực dọc của Adrienne khi Paul kiêu hãnh không nhận lỗi thật sự. Họ đã chạm vào mắt nhau, để chợt hiểu rằng tình yêu đã xuất hiện. Một cách tự nhiên, như thể họ vốn đã là của nhau.
Khơi gợi niềm tin và những khát vọng đã bị chìm lấp do bổn phận, trách nhiệm, do cách hiểu sai lầm về quan hệ gia đình – con cái trong Adrienne Willis, Paul thành điểm tựa quý báu cho chị. Trong khi đó, Adrienne lại gián tiếp tặng Paul bài học về tình yêu con và về một lời xin lỗi thật sự: hãy nhìn sâu vào mắt một ai đó để nói với họ rằng tôi rất tiếc vì chuyện đã xảy ra, chứ không phải là sự biện hộ cho những sai lầm của mình. Họ đã cứu rỗi đời nhau. Và đêm ở cảng Rodanthe, tiếng đàn guitar flamenco rộn rã, tiếng hát những bài ca trữ tình nồng nàn… tất cả đã làm nền cho tình yêu lên tiếng… Hai con người xa lạ bỗng chốc thuộc về nhau.
Mọi sự tưởng như đã sắp sửa hoàn hảo… Nhưng cuộc đời vẫn hay có những bất ngờ không thể đoán định. Không còn đủ nước mắt để khóc cho sự cay đắng của định mệnh, Adrienne như hóa đá với nỗi đau… May mắn thay, như một niềm an ủi trìu mến, con gái chị đã chịu nghe mẹ tâm sự. Rồi cả nhà cùng đến Rodanthe. Ba mẹ con và cô bạn gái của Adrienne, chỉ thiếu mỗi Paul.
Trong ánh hoàng hôn rực rỡ của bờ biển Rodanthe, Adrienne nhìn thấy những con ngựa trong truyền thuyết chị đã kể cho Paul nghe và Paul đã xác quyết rằng sẽ có ngày chị nhìn thấy chúng.
Chiếc cầu cảng bằng gỗ thật dài, Adrienne đếm bước chân, chị đứng đúng vào vị trí mà chị và Paul từng đứng ở đó, ôm lấy nhau, dịu dàng với nụ hôn dài như bất tận, tiếng đàn guitar khẽ khàng reo ca trong lòng chị như nhắc nhở về một tình yêu ngân vọng đến muôn trùng. Dẫu rằng Paul đã ở một nơi nào đó – có lẽ là thiên đường – và đang nhìn về chị. Adrienne rướn người, đặt một nụ hôn gió về phía biển, những con sóng bạc đầu, ánh hoàng hôn vàng rực rỡ… Paul sẽ ở lại trong tâm hồn của chị mãi mãi…
Hạnh phúc bên nhau quá ngắn ngủi và còn lại là nỗi mong nhớ dài lâu, bất tận. Xót xa cho Adrienne và ngậm ngùi cho Paul nhưng lòng người xem không hề ủy mị. Bởi chỉ một lần chạm vào nhau, cho ta khám phá chính mình cũng đã đủ cho một cuộc đời… Bởi thế, những đêm ở Rodanthe đủ sức làm dịu những trái tim tan vỡ vì thất bại trong hôn nhân. Vì ở đâu đó, vẫn có ai đó đang đợi mình…
NGUYỄN TRỰC
Câu chuyện rất đời thường, đơn giản như bản thân những người trong cuộc. Bắt đầu từ những thất vọng, đổ vỡ trong đời sống hôn nhân, Andrienne vật vã để chống chọi với cuộc sống của người mẹ đơn thân sau sự phản bội của chồng. Cô căm hận người chồng bội bạc, con gái vừa bước vào tuổi niên thiếu của cô không hiểu được mẹ đã làm áp lực buộc mẹ phải tha thứ cho bố.
Andrienne đến Rodanthe, thay người bạn gái thân thiết quản lý quán trọ một tuần lễ với hy vọng những ngày yên lành nơi đây sẽ làm tâm hồn mình tĩnh lặng để có quyết định đúng đắn. Nhưng sự yên bình của Andrienne bị phá vỡ khi có một người khách đơn độc tìm đến quán trọ. Đó là bác sĩ Paul Flanner, một người vì quá đam mê công việc đã đánh mất hạnh phúc gia đình, bị vợ con xa lánh. Ông tìm đến Rodanthe để hoàn thành một nghĩa vụ khó khăn xảy ra trong quá trình làm việc…
Hai con người xa lạ cùng trú ngụ trong căn quán trọ bỗng dưng nhận ra họ sinh ra là để dành cho nhau. Nhưng trách nhiệm làm cha, làm mẹ không cho họ chỉ biết nghĩ đến hạnh phúc của riêng mình. Những giờ phút ngắn ngủi bên nhau đã giúp hai người cô đơn nhận ra ý nghĩa cuộc sống. Andrienne nhanh chóng có quyết định sáng suốt cho cuộc hôn nhân bế tắc của mình, bác sĩ Paul cũng nhận ra lâu nay mình đã quá thờ ơ với con trai Mark.
Trở về cuộc sống đời thường, mỗi người đều nỗ lực sống tốt, chia sẻ và tìm được tiếng nói chung với các con mình. Họ động viên nhau, gửi gắm yêu thương qua những lá thư tay. Cuộc sống của bác sĩ Paul và Andrienne bỗng trở nên vô cùng ý nghĩa, họ đếm từng ngày để được chung sống bên nhau.
Thế nhưng, cuộc đời không như là ý muốn, dù chỉ còn vài ngày nữa là giấc mơ của họ thành sự thật, bác sĩ Paul đã vĩnh viễn ra đi trong một cơn bão vì muốn cứu lấy nguồn thuốc men của một bệnh viện vùng cao…
Khi con trai bác sĩ Paul đến với kỷ vật của người cha là những lá thư chưa kịp gửi, mọi cảm xúc của Andrienne đều bị tê liệt. Lặng lẽ khóc, lặng lẽ nâng niu từng lá thư tình hai người gửi trao nhau, tê tái trong nhiều ngày để rồi gào lên bằng tất cả nỗi đớn đau… Cảm xúc người xem vỡ òa theo từng động thái của Andrienne.
Nights in Rodanthe (Đêm thiên đường) không hề có bóng dáng của thời công nghệ thông tin, chẳng lướt web, chẳng email, hiếm hoi luôn với những cuộc điện thoại, bao nỗi nhớ niềm thương được trao gửi bằng những lá thư tay qua đường bưu điện. Một bộ phim được xem là lạc lõng giữa thời phim “bom tấn” đầy bạo lực với súng ống, xe hơi rượt đuổi tốc độ cao.
“Đây là câu chuyện dành cho người lớn tuổi”, tài tử Richard Gere, người thủ vai bác sĩ Paul nhận xét. Thật sự, câu chuyện nói về người lớn tuổi, những người đã đi được hơn phân nửa cuộc đời. Tuy thế, chuyện phim không cũ, cũng không xa lạ với những người trẻ hôm nay. Nights in Rodanthe đã gửi gắm thông điệp về một giấc mơ tìm thấy tình yêu đích thực không chấm dứt ở tuổi 25.