Cưỡng cơn gió bấc – Hữu Hảo

Một là vì sách khá mỏng (bản tiếng Việt 286 trang), hai vì muốn kiểm chứng lời một số bạn thân (“đã bắt đầu thì không thể không đọc một mạch đến trang cuối”) nên tôi mua nguyên bản tiếng Đức ngay ở ga rồi cầm sách lên một chuyến tàu kéo dài ngót bốn tiếng. Bản tiếng Việt đã có sẵn từ nhà gửi sang, nhưng tôi không đọc vội. Các méo mó trong lựa chọn của người làm nghề dịch thuật là không ưa đọc bản dịch, lại càng không muốn chạm vào bản dịch từ thứ tiếng mà mình cho là khá thông thạo.

Bốn tiếng sau: tôi vẫn chưa đọc xong, bởi vì thỉnh thoảng không cầm lòng được và phải giở cả hai bản ra đối chiếu. Nhưng cảm giác rõ ràng là bản tiếng Việt thích hơn, không hẳn vì nó là tiếng mẹ đẻ. Mà vì ta biết chắc chắn đó là văn học dịch song không hề bị vấp phải những lấn cấn thông thường. Và đó tình cờ cũng là ấn tượng bao trùm sau khi đọc tác phẩm best-seller này của Glattauer: biết chắc là chuyện hư cấu mà vẫn dào dạt bám theo từng chữ để nhận ra mình trong đó hoặc phủ nhận bằng được! Như xem phim ma vậy – sợ mà không tắt nổi ti vi để còn biết sẽ có gì tiếp diễn. Vì những gì tiếp diễn sẽ lay động tâm can không ít người.

Người hùng của chúng ta, đúng hơn là hai người hùng, không sống trong không gian ảo của internet mà hoàn toàn có cuộc sống thực bận bịu, với đủ mặt hay dở, từ công việc đến nhà cửa, từ con riêng đến chồng già, vợ bỏ… Phải chăng đó là nghiệp xấu của con người thời nay: sáng tạo ra internet để rồi đau khổ chui vào đó làm nơi thả hồn, xây dựng một xã hội ngày càng phong phú xong rồi trốn về cõi riêng tư tránh ồn ào? Leo và Emmi gặp nhau trong cõi ảo ấy một cách tình cờ, song giữa họ dần dà nảy sinh một quan hệ lạ lùng, lạ lắm, lạ đến nỗi ta càng đọc càng bất ngờ, thậm chí phải xấu hổ với chính mình vì đã không “đọc vị” được ý đồ tác giả như ở các cuốn sách khác. Nhưng kể cả khi biết trước tình tiết thì cũng chẳng sao, vì cái đẹp ngôn ngữ có lẽ chiếm tỉ trọng rất lớn trong “Cưỡng cơn gió bấc”. Tôi không có thói quen giữ lại hết các sách nào đã đọc, song tôi tin sẽ đưa cuốn này vào bộ sưu tầm ít ỏi để đọc đi đọc lại nhiều lần.

Thêm một ý nữa: tôi ưa các tiểu thuyết không có hậu, vì cuộc sống vốn đôi khi tàn nhẫn, mọi kết thúc hay ho ít khi thấy ở đời thường. Có lẽ đó là nguyên nhân để tác giả “nối bản” với cái gọi là tập 2 (“Con sóng thứ bảy” được giới thiệu trong bìa gấp). Thú thực, tôi sẽ tìm đọc, song nếu thật sự được phép quyết định thì có lẽ tôi không muốn có tập 2…

Comments

comments

Rate this post

Related Posts

Mẹ ơi sao mình lại ăn thịt các con vật?

– Mẹ ơi sao mình lại ăn thịt các con vật? – Vì chúng ta ăn là để lớn lên. – Mình không ăn thì sao? – Mình không ăn thì sẽ không lớn được. – Mình không ăn các con vật thì con vật có ăn mình không? -…. Có con vật nó ăn…

Maximilian Hecker

Chẳng hiểu sao mình lại ghét mùa xuân đến thế… Ghét cái khung trời u ám… mưa lâm thâm… đường trơn, ướt… sàn nhà, quần áo, đồ đạc… tất cả cũng ẩm thấp, ủ rột… Còn không khí mang đến một cảm giác khó chịu, chẳng hiểu mình đang nóng, hay đang lạnh. Và mùa…

Mặt Trời Mù – Curzio Malaparte

Cái làm hư hỏng con người, cái làm cho con người trở nên dữ tợn, hèn nhát, ích kỷ, chính là ý thức về cái chết. Loài vật chúng nó chỉ có cái bản năng sinh tồn, có thể là một linh cảm xa xôi nào đó. Nhưng loài vật không ý thức cái chết.…

Mật hẹn – Trích Điều gì xảy ra, ai biết – Kim Young Ha

Thuốc lá nàng hút bao giờ cũng là hiệu Gauloise . Gió sông cuộn lấy làn khói thuốc nhả ra từ phổi nàng, bay lên hư không và lan toả ra. Giống như là chờ đọi. Làn khói bay ngang qua chỗ tôi, bay cao hơn, đến nơi hơi nước ngưng tụ đợi lúc rơi…

Marriage Story – Một cuộc hôn nhân đẹp

Marriage Story là một bộ phim về một cuộc hôn nhân đẹp như mơ giữa một nam đạo diễn và một nữ diễn viên. Kết quả cho tình yêu của họ là một cậu con trai kháu khỉnh. Họ đã có một cuộc hôn nhân thật hạnh phúc cho đến khi… xem phim bạn sẽ…

Marley và tôi

Tôi thấy lúng túng bởi nỗi tiếc thương sâu sắc đến nhường nào dành cho con chó này, sâu sắc hơn đối với vài người mà tôi từng biết. Không phải tôi coi cuộc đời một con chó ngang với cuộc đời của một con người, nhưng ngoài gia đình tôi ra, có rất ít…