Cuộc hẹn ngày Tình nhân

Mình rất thích đọc những câu truyện ngắn có nội dung đơn giản, nhẹ nhàng, nhưng cái kết luôn bất ngờ và thú vị. Và đây là một câu chuyên như thế. Một câu chuyện rất thích hợp trong ngày lễ Tình Nhân 14-2.

Cuộc hẹn ngày Tình nhân

Tác giả: Anne Gable

Trần Thu Trangdịch

Với Carla Thomas, buổi sáng ngày Tình nhân cũng giống như bất cứ ngày nào khác. Như mọi khi, cô dậy sớm đi đến toà soạn báo địa phương, nơi cô làm công việc của người sửa bản in. Dù nhàm chán, cô vẫn bám vào công việc này bảy năm liền, với hy vọng ngày nào đó sẽ trở thành cây bút viết chuyên mục riêng. Thật không may, sự tận tuỵ hết mình cho công việc chỉ chừa lại cho cô rất ít thời gian cho đời sống xã hội.

Khi Carla đi về phía cabin của cô ở phía cuối văn phòng nhỏ, cô không thể không chú ý tới những bó hoa hồng đỏ thắm nằm trên bàn của tất cả các đồng nghiệp. Hương thơm ngọt ngào của hoa hồng và tulip xộc vào mũi cô. Cô phải nín thở để đỡ nôn nao.

– Này, Carla – giọng nói luôn luôn phấn khích của Brittany túm lấy cô từ chiếc bàn gần đó – Có chương trình cho Valungtung chưa?

– Cậu nghĩ cái gì thế? – Carla trả lời – Cậu thừa biết tớ coi lễ Tình nhân là cái thứ phù phiếm mà.

– Có mà cậu chả túm được thằng nào ý – Brittany lầm bầm trong miệng.

Carla lờ đi câu bình luận đó. Thì đúng là cô chả hẹn hò gì cả. Cô đã quá tập trung vào sự nghiệp và không còn thời gian cho đám đàn ông con trai, hay ít nhất cô cũng liên tục tự nhủ như vậy.

Đến gần bàn làm việc, cô nghĩ mình nhìn thấy một cái gì đó đỏ rực lấp ló ở khe cabin. Cô bước nhanh.

Khi đã vào trong cabin, cô phải dụi mắt mấy lần để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm. Chễm chệ ngay trước màn hình máy tính của cô là hai tá hoa hồng đỏ… và một tấm thiệp.

Cô chộp lấy tầm thiệp trong bó hoa, chỉ lo mình sẽ thức dậy trước khi đọc được lời nhắn trên thiệp.

Tấm thiệp viết:

Carla thương mến,

Tôi nghĩ em thật tuyệt vời. Tối nay, xin em hãy gặp tôi ở bar O’Shannon, số 1748 đường Cây Phong, lúc 7h30 nhé. Mọi người ở đấy chờ đón em.

Carla lật tấm thiệp trong tay để đảm bảo nó đến đúng người. Gửi: Carla Thomas. Phải, chính là cô. Nhưng ai đã gửi món quà bí ẩn như thế này chứ?

Cô lướt một lượt qua danh sách họ tên trong đầu. Cô chỉ biết có hai người đàn ông: Ông chủ tờ báo và Steven, biên tập viên kiêm bạn thân của cô. Ông chủ báo đã có gia đình, còn Steven thì không bao giờ tỏ ra quan tâm tới cô tí nào, ngoài việc luôn phàn nàn rằng cô “chả bạo dạn gì cả” và chì chiết cô về chuyện “hẹn được thằng nào chưa ”.

“Nhất định là một trò đùa ác” – cô thì thầm một mình, vò tấm thiệp trong tay rồi vứt nó vào thùng rác.

– Hoa này của ai tặng đấy? – giọng nói sôi nổi của Brittany lại vang lên phía sau cô, ngay khi Carla vừa định cho bó hoa đi theo tấm thiệp bí ẩn.

– Cậu gửi phải không? – Carla truy hỏi.

Brittany nhăn mày:

– Sao tớ phải gửi điện hoa cho cậu?

Mặt Carla đỏ lựng lên. Dĩ nhiên việc Brittany bỏ nhiều tiền cho một trò đùa ác thì không hợp lý. Với cô, hôm nay chẳng có gì là hợp lý cả.

– Thôi, không có gì đâu – cô nói khi quay vào cabin của mình.

Carla chờ vài phút cho Brittany lê bước về bàn của cô ta rồi lén lút nhặt tấm thiệp từ trong thùng rác ra xem lại. Bar O’Shannon, Carla chưa bao giờ nghe đến chỗ này.

Phần còn lại của ngày hôm đó trôi qua như mọi khi. Carla đọc soát một mớ bài vở của mọi người, nghỉ ăn trưa, trả lời vài bức mail, và sau đó sẵn sàng để về nhà.

Còn bận tâm về cuộc hẹn tối mà cô đã được đề nghị rõ ràng, Carla vẫn chưa quyết định xem có nên theo đuổi trò đùa này nữa hay không.

Ngay khi bước vào nhà, cô tới thẳng tủ lạnh. Trống không. Cô cực kỳ cần đi mua thực phẩm. Dạ dày cô sôi réo còn tâm trí cô thì lang thang tới quyển thực đơn của một quán bar không quen thuộc, nơi mà cuộc hẹn tương lai của cô sẽ diễn ra. Cô rùng mình, nhưng không phải vì hơi lạnh toả ra từ ngăn tủ, mà vì ý nghĩ đi đến cuộc hẹn với người chưa biết mặt.

Vào khoảnh khắc đó, cô quyết định, đóng sầm cửa tủ lạnh và lao lên cầu thang, tới tủ quần áo. Cô giật tung cửa tủ, cầu mong có bộ nào đẹp đẽ hiện ra bên trong. Cô lục lọi mớ quần áo, điên cuồng ném từng món ra khắp phòng. Cô đã định tuyệt vọng đầu hàng thì, kỳ diệu thay, một ánh đỏ đập vào mắt cô. Cô lôi mẩu vải, cho đến khi bộ váy số nhỏ gợi cảm mà bà chị gái đã mua cho cô nằm gọn trong tay. Cô chưa mặc cái này bao giờ, chủ yếu vì không tìm được cơ hội nào thích hợp.

Trong khoảng một giây, cô ép mình vào bộ váy lụa và kéo giật đường phéc-mơ-tuya sau lưng lên. Nhìn thoáng mình trong gương, cô quyết rằng mình nhìn cũng không đến nỗi tệ. Nói tóm lại, trông cô thực sự được. Cô vội vàng cúi xuống xỏ đôi sandal dây mà chị gái đã mua cùng bộ với chiếc váy.

Hơi lliêu xiêu một chút trên đôi guốc cao, cô cẩn thận bước vào phòng tắm. Nhớ đến thỏi son đỏ tươi mình đã mua trong một cơn bốc đồng, cô lôi nó ra khỏi túi đồ trang điểm và phết lên môi. Cô liếc vào gương xem thế nào và nhận ra một vấn đề: Mái tóc nâu xoăn của cô đang rối tung lên.

“Thôi, cũng chẳng thể làm gì hơn – cô tự nhủ – Biết đâu đối tượng hôm nay lại thích kiểu gái kỳ quặc thì sao ”. Cô cười khúc khích trước ý nghĩ đùa cợt của chính mình.

Điều tiếp theo cô biết là cô ra khỏi cửa, lái xe đến quán bar bí ẩn nọ. Thiết bị định vị vệ tinh Steven mua tặng cô hồi Giáng sinh (để cô có thể “thử dùng và đi chơi bên ngoài nhiều hơn ”) cuối cùng cũng được sờ đến.

Cô dừng lại trước quán bar, suýt vấp ngã khi đến gần nó. Khổ cái, kính cửa sổ lại là kính màu nên cô chẳng biết cái gì đang đợi mình bên trong. Cô hít sâu và nín thở khi đẩy cánh cửa ra vào nặng nề.

Một quán bar đầy ắp đàn ông chào đón cô. Trên ghế nào cũng có giai ngồi. Bên bàn bi-a nào cũng có giai đứng. Một chàng bồi bàn ngay lập tức đến bên cô, hỏi:

– Cô Carla Thomas phải không?

– Tôi nghĩ đúng là tôi đây – Carla lắp bắp.

– Mời đi lối này – anh chàng bồi bàn trịnh trọng dẫn cô đến một khoang riêng ở cuối phòng – Bàn của cô đây, thưa cô.

Carla cười khúc khích vì thái độ nghiêm trang của anh ta và buông mình vào chỗ. Ngay trước mặt cô lúc này lại là hơn chục bông hồng và một tấm thiệp nữa. Thiệp viết:

Carla mến thương,

Tôi rất tiếc phải cho em biết rằng tối nay tôi không thể đến được. Nhưng nếu em có thể vui lòng chú ý đến tất cả những người đàn ông xung quanh em.

Carla nhìn lên, thấy cái gì đó như là cả trăm đôi mắt đàn ông đổ dồn vào mình cô.

Em biết không, mỗi người trong bọn họ đều nhận được thiệp mời đến ăn cánh gà rán miễn phí và gặp một cô tóc nâu xinh đẹp. Tất cả họ đều độc thân, và đến đây vì em. Làm ơn đừng làm họ thất vọng.

Lần này tấm thiệp cũng không ký tên. Carla lại ngẩng lên, vừa đúng lúc một trong số các anh chàng ngồi trong quán đi về phía cô, mang theo đồ uống của anh ta và một tấm thiệp khác.

– Chào Carla, tôi là Mike.

Carla cười rinh rích như nữ sinh:

– Rất vui được gặp anh.

– Tôi ngồi đây được không?

– Anh ngồi đi.

– Trước khi chúng ta làm quen, tôi được chỉ đạo là đưa cái này cho em – Mike chìa tấm thiệp trong tay về phía cô.

Thêm một việc nữa. Sau tối nay, cậu hẳn sẽ dễ dàng tìm được một thằng để hẹn hò. Điều này không xảy ra hàng ngày. Hãy viết một bài về nó. Biên tập viên của cậu sẽ thích đấy.

Yêu thương,

Steven

Tái bút: Trông cậu tuyệt lắm. Tớ đã biết là cậu sẽ đẹp thế mà.

Carla chậm rãi cài tấm thiệp vào ví, một nụ cười mỉm kiên quyết nở ra trên khuôn mặt cô. Viết bài tường thuật à? Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ về điều này. Cô tiếp tục cuộc hẹn với Mike, suốt buổi cứ trông ngóng cơ hội về nhà và cuối cùng cũng leo lên nấc thang mà suốt bao năm qua cô đã không để ý đến.

Cô sẽ viết một bài thật hay về cuộc hẹn để kéo bản thân ra khỏi việc sửa bản in chán ngắt. Nhưng, quan trọng hơn, cô phải trải nghiệm cuộc hẹn trước đã.

Comments

comments

Rate this post

Related Posts

Mẹ ơi sao mình lại ăn thịt các con vật?

– Mẹ ơi sao mình lại ăn thịt các con vật? – Vì chúng ta ăn là để lớn lên. – Mình không ăn thì sao? – Mình không ăn thì sẽ không lớn được. – Mình không ăn các con vật thì con vật có ăn mình không? -…. Có con vật nó ăn…

Maximilian Hecker

Chẳng hiểu sao mình lại ghét mùa xuân đến thế… Ghét cái khung trời u ám… mưa lâm thâm… đường trơn, ướt… sàn nhà, quần áo, đồ đạc… tất cả cũng ẩm thấp, ủ rột… Còn không khí mang đến một cảm giác khó chịu, chẳng hiểu mình đang nóng, hay đang lạnh. Và mùa…

Mặt Trời Mù – Curzio Malaparte

Cái làm hư hỏng con người, cái làm cho con người trở nên dữ tợn, hèn nhát, ích kỷ, chính là ý thức về cái chết. Loài vật chúng nó chỉ có cái bản năng sinh tồn, có thể là một linh cảm xa xôi nào đó. Nhưng loài vật không ý thức cái chết.…

Mật hẹn – Trích Điều gì xảy ra, ai biết – Kim Young Ha

Thuốc lá nàng hút bao giờ cũng là hiệu Gauloise . Gió sông cuộn lấy làn khói thuốc nhả ra từ phổi nàng, bay lên hư không và lan toả ra. Giống như là chờ đọi. Làn khói bay ngang qua chỗ tôi, bay cao hơn, đến nơi hơi nước ngưng tụ đợi lúc rơi…

Marriage Story – Một cuộc hôn nhân đẹp

Marriage Story là một bộ phim về một cuộc hôn nhân đẹp như mơ giữa một nam đạo diễn và một nữ diễn viên. Kết quả cho tình yêu của họ là một cậu con trai kháu khỉnh. Họ đã có một cuộc hôn nhân thật hạnh phúc cho đến khi… xem phim bạn sẽ…

Marley và tôi

Tôi thấy lúng túng bởi nỗi tiếc thương sâu sắc đến nhường nào dành cho con chó này, sâu sắc hơn đối với vài người mà tôi từng biết. Không phải tôi coi cuộc đời một con chó ngang với cuộc đời của một con người, nhưng ngoài gia đình tôi ra, có rất ít…