Chạy… mây… bầu trời

Mình đã “nhấm nháp” Tôi nói gì khi nói về chạy bộ của Haruki Murakami từ hơn 1 tháng rồi nhưng vẫn chưa đọc hết. Đơn giản vì đọc không cần phải đến trang cuối cùng. Đơn giản vì thời gian là 1 thứ ngoài tầm với của mình. Đơn giản vì dở dang cũng là 1 thứ mà cuộc sống này luôn giành cho con người.

Chiều nay trong lúc chờ đến giờ đón Ngỗng đi học về, chờ đến giờ nấu cơm, lại lôi quyển này ra đọc lại những đoạn mình đã đánh dấu và tỉ mần ngồi type lại cho ai đó vô tình đọc được, biết đâu thấy đồng cảm.

Nhạc nền là Run To You của W.Houston. Lâu lắm không nghe bài này và ú ớ theo câu I Wanna Run To Youuuu….

Trích trang 28 & 29 Tôi nói gì khi nói về chạy bộ của Haruki Murakami

… Tôi chạy bộ để đạt được một sự rỗng không. Nhưng như bạn cũng đoán được, thảng hoặc một ý nghĩ sẽ lẻn vào cái rỗng không này. Tâm trí con người không thể hoàn toàn trống rỗng. Cảm xúc con người không đủ mạnh mẽ hay kiên định để duy trì một tình trạng chân không. Điều tôi muốn nói là, các kiểu tư tưởng và ý nghĩ xâm chiếm những cảm xúc của tôi trong lúc tôi chạy vẫn là thứ yếu so với cái rỗng không ấy. Không có nội dung, chúng chỉ là những ý nghĩ bất chợt tập hợp xung quanh cái rỗng không trung tâm đó.

Những ý nghĩ chợt nảy ra trong khi tôi chạy giống như mây trên bầu trời. Mây đủ mọi kích thước khác nhau. Chúng đến rồi đi, trong khi bầu trời vẫn là bầu trời vĩnh cửu. Những đám mây chỉ là những vị khách trên bầu trời đi qua rồi biến mất, bỏ lại bầu trời. Bầu trời vừa tồn tại vừa không tồn tại. Nó có thực thể và đồng thời không. Và ta đón nhận cái khoảng mênh mang ấy và say sưa thưởng ngoạn, chỉ vậy thôi…

Những buổi sớm hoặc chiều những lúc ở trên tàu HQ996, trước mắt mình chỉ có những đám mây dày đặc mình lại nghĩ đến đoạn này, bởi cảm xúc của mình cũng giống như những đám mây ấy. Đó là khi bịt kín toàn thân trong mũ bảo hiểm, áo chống nắng, khẩu trang phóng xe máy trên những con phố vô hồn ở Hà nội trên đường đi làm mỗi sớm, trong đầu mình là 1 sự rỗng không, mình cứ đi theo 1 thói quen, và chỉ biết mình nhấn ga đi và đến cơ quan không 1 thứ gì đọng lại, trôi đi và cứ thế trôi đi…

Comments

comments

Rate this post

Related Posts

Mẹ ơi sao mình lại ăn thịt các con vật?

– Mẹ ơi sao mình lại ăn thịt các con vật? – Vì chúng ta ăn là để lớn lên. – Mình không ăn thì sao? – Mình không ăn thì sẽ không lớn được. – Mình không ăn các con vật thì con vật có ăn mình không? -…. Có con vật nó ăn…

Maximilian Hecker

Chẳng hiểu sao mình lại ghét mùa xuân đến thế… Ghét cái khung trời u ám… mưa lâm thâm… đường trơn, ướt… sàn nhà, quần áo, đồ đạc… tất cả cũng ẩm thấp, ủ rột… Còn không khí mang đến một cảm giác khó chịu, chẳng hiểu mình đang nóng, hay đang lạnh. Và mùa…

Mặt Trời Mù – Curzio Malaparte

Cái làm hư hỏng con người, cái làm cho con người trở nên dữ tợn, hèn nhát, ích kỷ, chính là ý thức về cái chết. Loài vật chúng nó chỉ có cái bản năng sinh tồn, có thể là một linh cảm xa xôi nào đó. Nhưng loài vật không ý thức cái chết.…

Mật hẹn – Trích Điều gì xảy ra, ai biết – Kim Young Ha

Thuốc lá nàng hút bao giờ cũng là hiệu Gauloise . Gió sông cuộn lấy làn khói thuốc nhả ra từ phổi nàng, bay lên hư không và lan toả ra. Giống như là chờ đọi. Làn khói bay ngang qua chỗ tôi, bay cao hơn, đến nơi hơi nước ngưng tụ đợi lúc rơi…

Marriage Story – Một cuộc hôn nhân đẹp

Marriage Story là một bộ phim về một cuộc hôn nhân đẹp như mơ giữa một nam đạo diễn và một nữ diễn viên. Kết quả cho tình yêu của họ là một cậu con trai kháu khỉnh. Họ đã có một cuộc hôn nhân thật hạnh phúc cho đến khi… xem phim bạn sẽ…

Marley và tôi

Tôi thấy lúng túng bởi nỗi tiếc thương sâu sắc đến nhường nào dành cho con chó này, sâu sắc hơn đối với vài người mà tôi từng biết. Không phải tôi coi cuộc đời một con chó ngang với cuộc đời của một con người, nhưng ngoài gia đình tôi ra, có rất ít…