Cái tát

Trong đời có khi bạn bị ‘ăn’ tát hay bạn sẽ cho ai đó ‘ăn’ tát nhưng dù ở bất cứ vị trí nào, là bị hay được năm ngón tay in dấu lên mặt, ta cũng thấy đau đớn vô cùng.

Hiếu Hiền

Hãy tập quen dần việc nhận những cái tát khi đời sẽ “vả” vào mặt ta liên hồi nhưng đôi khi, nhờ cái tát thật đau mà ta mới thức tỉnh. Lúc ấy, ta thấy ta sai, ta nhận sai nhưng lại vấp phải những lỗi lầm khác. Ta té vài lần, tự nhắc nhở nên tránh những đoạn đường chông chênh nhưng ta vẫn tiếp tục ngã. Ta bắt đầu học cách làm thế nào khóc một lần rồi thôi, chứ không chôn sâu tổn thương trong lòng để gặm nhấm nó hết ngày này sang ngày khác. Dần dần ta trở nên chai lỳ, không cảm xúc, chấp nhận những được mất xoay vòng trong cuộc sống.

Hôm qua, ta tự hứa với lòng sẽ tiến bộ hơn, hoàn thiện hơn một chút. Nhưng hôm nay, ta nhận ra mình đang bước lùi lại. Khi ta muốn nghĩ thấu đáo hơn, suy tính mọi thứ kỹ hơn, thì sự việc lại như bế tắc. Mọi thứ không theo đúng lập trình vì đời vốn đâu phải một chương trình cài đặt, chỉ cần nhấn nút là xong. Đầu óc quay mòng, ta lại cần một cái tát để bừng tỉnh.

Người tát ta và đời cũng tát ta, không lẽ còn chưa đủ rèn luyện cho ý chí sinh tồn của ta. Đọc một tiểu thuyết, trong đó viết rằng: “Con người dù có gian khổ như thế nào, dù sống trong xiềng xích đi nữa, ít nhất cũng giữ được quyền tự do lựa chọn, lựa chọn ý nghĩa sinh tồn cho riêng mình”. Đúng vậy, ta phải luôn nắm số phận trong tay mình, chứ không thể hoàn toàn dựa vào người khác, dẫu hiện thực có tàn khốc cách mấy.

Vì thế, ta muốn đi trên con đường riêng của mình, không muốn chịu sự chi phối từ gia đình, muốn sống theo lối sống tự do trước đây. Nhưng ta không muốn lời nói hay hành động ngông cuồng như những cái tát khiến người thân đau buồn. Ta phải nhớ ta sống không chỉ cho riêng ta, ta không thể tồn tại khi chỉ ôm khư khư cái “tôi” to tướng. Vì ta làm sai nhiều hơn đúng nên ta phải uốn nắn mình hơn.

Dẹp bỏ cái “tôi” để chấp nhận cải thiện, nếu đã quyết sống vì người khác. Người cười thì ta cười nên ta sống để khiến cho nhiều người cười vui, để cái tát chỉ là tát yêu thương chứ không phải căm hờn tức giận.

Comments

comments

Rate this post

Related Posts

Mẹ ơi sao mình lại ăn thịt các con vật?

– Mẹ ơi sao mình lại ăn thịt các con vật? – Vì chúng ta ăn là để lớn lên. – Mình không ăn thì sao? – Mình không ăn thì sẽ không lớn được. – Mình không ăn các con vật thì con vật có ăn mình không? -…. Có con vật nó ăn…

Maximilian Hecker

Chẳng hiểu sao mình lại ghét mùa xuân đến thế… Ghét cái khung trời u ám… mưa lâm thâm… đường trơn, ướt… sàn nhà, quần áo, đồ đạc… tất cả cũng ẩm thấp, ủ rột… Còn không khí mang đến một cảm giác khó chịu, chẳng hiểu mình đang nóng, hay đang lạnh. Và mùa…

Mặt Trời Mù – Curzio Malaparte

Cái làm hư hỏng con người, cái làm cho con người trở nên dữ tợn, hèn nhát, ích kỷ, chính là ý thức về cái chết. Loài vật chúng nó chỉ có cái bản năng sinh tồn, có thể là một linh cảm xa xôi nào đó. Nhưng loài vật không ý thức cái chết.…

Mật hẹn – Trích Điều gì xảy ra, ai biết – Kim Young Ha

Thuốc lá nàng hút bao giờ cũng là hiệu Gauloise . Gió sông cuộn lấy làn khói thuốc nhả ra từ phổi nàng, bay lên hư không và lan toả ra. Giống như là chờ đọi. Làn khói bay ngang qua chỗ tôi, bay cao hơn, đến nơi hơi nước ngưng tụ đợi lúc rơi…

Marriage Story – Một cuộc hôn nhân đẹp

Marriage Story là một bộ phim về một cuộc hôn nhân đẹp như mơ giữa một nam đạo diễn và một nữ diễn viên. Kết quả cho tình yêu của họ là một cậu con trai kháu khỉnh. Họ đã có một cuộc hôn nhân thật hạnh phúc cho đến khi… xem phim bạn sẽ…

Marley và tôi

Tôi thấy lúng túng bởi nỗi tiếc thương sâu sắc đến nhường nào dành cho con chó này, sâu sắc hơn đối với vài người mà tôi từng biết. Không phải tôi coi cuộc đời một con chó ngang với cuộc đời của một con người, nhưng ngoài gia đình tôi ra, có rất ít…